Bạc Lỵ đưa tay lau nước mắt sinh lý xong, mới chậm rãi :
 
 "  cầm m/áu cho bà . Bà   thể c/hết ở đây ,  còn  chuyện  hỏi bà ."
Erik  bày tỏ ý kiến.
 
Mammy  ngất  vì mất m/áu quá nhiều. Bạc Lỵ đổ một ít bột cầm m/áu lên lòng bàn tay,  cho bà  uống một viên ibuprofen để tránh sốt, mất nước và sốc,  đó cô trèo lên giường .
 
Cô sợ Erik nửa đêm đổi ý đ/âm ch/ết cô, nên vùi đầu  lòng , hai tay ôm chặt cánh tay   dám buông .
 
Có lẽ vì  thực sự khao khát tiếp xúc cơ thể, một đêm trôi qua, cô vẫn bình an vô sự, chân tay lành lặn.
Mammy cũng  tỉnh, đang  họ với vẻ mặt kỳ quái.
 
Bạc Lỵ lấy chiếc đồng hồ bỏ túi vàng , xem giờ, năm giờ sáng, vẫn còn một lúc nữa   mới thức dậy.
 
Mammy thấy chiếc đồng hồ bỏ túi vàng đang ở   cô,  tin nổi mở to mắt.
Bạc Lỵ  để ý đến ánh mắt của Mammy. Cô nhẹ nhàng  khỏi túi ngủ, nhưng dù động tác của cô  nhẹ đến , Erik vẫn tỉnh, hoặc  lẽ  vốn  ngủ.
 
Một đêm trôi qua, đủ để cô hồi phục  nỗi sợ hãi sinh tử.
Mặc dù khi cô đối diện với ánh mắt , bắp chân vẫn  mềm nhũn: ". . . Anh đói ?"
Không  câu trả lời.
 
Bạc Lỵ  quen với sự im lặng của : "  hỏi Mammy vài chuyện. . . Về ,   ngại ? Nếu  ngại,  sẽ  hỏi."
 
Không  câu trả lời, cũng   động tác khác.
Vậy là .
 
Bạc Lỵ thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá .
 
Cô  thể lúc nào cũng đoán đúng ý .
Kiểm soát    là chuyện dễ dàng, cô cần  hiểu thêm về  thế của .
 
Bạc Lỵ nghĩ một lát,  đến gần đống quần áo bẩn, tránh ánh mắt của Mammy, tìm thấy túi cấp cứu, lấy  thanh lương khô.
Vị sô cô la, hy vọng hợp khẩu vị .
 
editor: bemeobosua
 
Cô xé giấy bọc, bẻ  đôi, đưa cho : "Ngọt,  thể bổ sung năng lượng. Chúng  mỗi  một nửa,  ?"
Bạc Lỵ ăn .
Erik  miếng sô cô la  lâu, mới đưa tay  nhận lấy.
 
Thời đại    sô cô la, nên   hề thắc mắc đây là thứ gì, mà cúi đầu, cẩn thận ngửi mùi.
Mấy chục giây trôi qua, đầu   nghiêng, đẩy một góc mặt nạ lên, để lộ một phần xương hàm, há miệng ăn hết thanh lương khô.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-7-2.html.]
Đây là  đầu tiên Bạc Lỵ  thấy dung mạo thật của   mặt nạ, dù chỉ là xương hàm và môi,  dường như  hề  xí, xương hàm thon gọn và góc cạnh rõ ràng, môi  nhạt, gần như hòa  màu da.
 
Chỉ  đường nét xương hàm,     thể  coi là tuấn tú.
Không    hủy dung theo phiên bản nào, là giống nguyên tác trông như bộ xương khô,  giống nhạc kịch ít nhất còn  nửa khuôn mặt  thể  .
Bạc Lỵ  điều  bình luận về cằm .
 
Vẫn còn sớm, cô quyết định  tiên  rút ngắn  cách với Erik,  đó mới hỏi cung Mammy.
Bạc Lỵ  xuống, thử thăm dò đưa tay , từng chút một nắm lấy cổ tay .
Erik cúi đầu,  những ngón tay cô,  rút tay về.
 
Bạc Lỵ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thì thầm: "Nói cho  một bí mật."
Không  phản hồi.
 
"Sau khi tỉnh dậy,  quên  nhiều chuyện. . . Thậm chí  nhớ  là ai, cũng   tại   ăn tr/ộm đồng hồ bỏ túi vàng đổ oan cho .  chỉ  thể tìm thấy nhật ký của , và một cái túi kỳ lạ. . . Nhật ký cảnh báo  đừng  gần ,    nguy hiểm.   hiểu ,  luôn cảm thấy  thể tin tưởng ."
 
"Có thể cuối cùng  vẫn sẽ gi/ết ," cô :
 "  sẽ  trách , vì đó là lựa chọn của ,  tự chọn tiếp cận , kết bạn với .   thể cảm nhận  lòng   ."
 
Cô đưa bàn tay  thương  cho , vết bầm  sưng tấy thành màu tím đỏ đáng sợ:
"Sau khi thấy   thương, phản ứng đầu tiên của   là giúp  t/rả t/hù. . . Anh thậm chí    tiếp cận  và tỏ ý  với   mục đích khác  , mà  vẫn  . Nếu  là kẻ ,     thế nào mới là   nữa."
 
Bạc Lỵ   chằm chằm: "    đây   trải qua những gì, cũng sẽ  phán xét quá khứ của , nhưng   hiểu thêm về , kết bạn với ,  ?"
 
Sự im lặng kéo dài.
Erik  lòng bàn tay cô,   đang nghĩ gì.
Rất lâu , một giọng  vang lên bên tai cô: ". . . Tại ."
 
Bạc Lỵ ngẩng phắt đầu  .
Hắn  mà mở miệng  chuyện!
 
Vì quá sốc, cô thậm chí   miêu tả âm sắc của  thế nào, chỉ nhớ là  trong trẻo và dễ .
Gần như là giọng nam thiếu niên  nhất mà cô từng .
 
Một lúc lâu, Bạc Lỵ mới lấy   giọng : "Vì  khiến  cảm thấy an ."
Đây là sự thật.
Dù  bất cứ lúc nào cũng  thể gi/ết cô, cô vẫn vì sự hiện diện của  mà cảm thấy một loại an  méo mó, gần như vặn vẹo.
 
Có lẽ vì  là sự tồn tại duy nhất mà cô hiểu rõ trong thời đại .
Cô thậm chí còn  vận mệnh của ,     sẽ sống trong mê cung  lòng đất Paris, yêu một nữ diễn viên ballet tên Christine.
Lúc , một tiếng  khẩy vang lên.
 
Bạc Lỵ  theo âm thanh, hóa  là Mammy   từ lúc nào  nhổ miếng giẻ lau trong miệng , đang  họ  lạnh  ngừng.
Có lẽ vì kiêng dè Erik, bà   la hét lớn tiếng, cũng  r/ên r/ỉ giãy giụa như hôm qua, chỉ là ngẩng cao đầu.