70.
 
Bạc Lỵ trấn tĩnh , tiếp tục  báo.
“... Gần đây, chính quyền thành phố  ban hành một lệnh nghiêm ngặt, kêu gọi  dân hạn chế  ngoài  ban đêm để đối phó với những v/ụ á/n ác tính thường xuyên xảy  gần đây...”
Tờ báo chỉ  một câu  đầu  đuôi như . Bạc Lỵ  hỏi chủ tiệm cho thuê xe để xin những tờ báo khác gần đây,  lướt qua một lượt và cuối cùng cũng ghép   bộ sự việc.
 
Mọi chuyện bắt đầu  năm 1890, khi nữ ca sĩ nổi tiếng Carlotta nhận  một lá thư nặc danh đe dọa.
Người gửi  dùng mực đỏ   giấy rằng nếu cô vẫn tiếp tục biểu diễn, đại nạn sẽ ập đến.
Carlotta  nổi tiếng từ lâu, thường xuyên nhận  những lá thư đe dọa như , nên    để tâm, ngày hôm  vẫn biểu diễn như thường.
Không ngờ, đó  là khởi đầu cho cơn ác mộng của cả thành phố.
 
Tối hôm đó, Carlotta đang hát dở thì đèn trong rạp đột nhiên vụt tắt, ngay  đó một chùm đèn rọi chiếu thẳng  sân khấu.
Lúc đầu, khán giả cho rằng đây là một phần của màn trình diễn và vẫn đang mong đợi tiết mục tiếp theo, cho đến khi một tiếng la hét chói tai vang lên từ phía hậu trường, m/áu b.ắ.n tung tóe lên tấm lọc màu của đèn rọi, nhuộm đèn thành màu đỏ rợn .
Ngay  đó, một th/i th/ể đẫm m/áu rơi xuống, đung đưa liên tục  ánh đèn.
Những quý bà  ở hàng ghế đầu trực tiếp ngất , th/i th/ể đó c/hết trong tình trạng vô cùng kinh khủng,  m/ổ bụng, m/áu và n/ội tạ/ng trào  như thác nước.
Carlotta ở gần t/hi th/ể nhất, mắt trợn trắng, cũng ngất .
Theo lời kể của khán giả tại hiện trường, khi đó, họ đang hoảng loạn tìm cách thoát  khỏi rạp, thì một giọng  lạnh lẽo đến cực điểm đột nhiên vang lên:
“Đứng yên.”
 
Không hiểu vì , giọng  đó cứ như vang lên ngay bên tai họ.
Tất cả   lập tức cứng đờ tại chỗ,  dám nhúc nhích.
Trong bóng tối, một bóng  cao lớn đáng sợ  về phía họ,  chút khách khí nắm cằm từng , cẩn thận nhận dạng khuôn mặt họ.
Không ai   đó đang tìm kiếm gì.
Tất cả   đều sợ đến sững sờ.
 
Một tiếng ,  đó mới xem xét xong khuôn mặt của tất cả   và cho phép họ rời khỏi nhà hát opera.
Sau đó, cảnh sát tuyên bố rằng "t/hi th/ể"  sân khấu chỉ là đạo cụ giả  sống động, còn  phụ trách ánh sáng chỉ  đ/ánh ngất trong hậu trường,  hề  m/áu b.ắ.n tung tóe.
 hầu như tất cả khán giả đều  rằng họ ngửi thấy mùi m/áu tanh nồng nặc, và  thấy tiếng la hét chói tai.
Về việc , sở cảnh sát  thể đưa  bất kỳ lời giải thích hợp lý nào.
 
Nhà hát Opera Paris chỉ  thể tạm thời đóng cửa.
Carlotta tỉnh , vội vã rời khỏi Paris và  bao giờ   thành phố  nữa.
Khoảng thời gian Nhà hát Opera Paris đóng cửa, quả thực là những ngày yên bình nhất của thành phố.
 Paris thì an , còn các quản lý nhà hát thì  vui vẻ gì, nhà hát đóng cửa một ngày,  nghĩa là  kiếm  tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-70-1.html.]
Vì , các quản lý  tìm cách hối lộ cảnh sát để nhà hát mở cửa trở .
Hai tháng ,    quên  những chuyện kỳ quái ở nhà hát, đổ xô   để thưởng thức các vở opera.
 
Tuy nhiên, lúc , nữ giọng ca soprano mới nổi cũng nhận  một lá thư đe dọa.
Người gửi cảnh báo cô rằng nếu tiếp tục biểu diễn, kết cục sẽ giống hệt như Carlotta.
Khi Bạc Lỵ  rõ tên của nữ giọng ca mới nổi, cô suýt nữa thì bật .
Đó chính là Christine Daaé, nữ chính trong nguyên tác.
Cha của Christine Daaé từng là một nghệ sĩ violin nông thôn xuất sắc. Từ nhỏ, cô   giáo dục âm nhạc chuyên nghiệp, và cũng nhờ  mà quen  Tử tước de Chagny, trở thành bạn thanh mai trúc mã tâm đầu ý hợp.
Trong nguyên tác, Erik  nhiều   g/iết Tử tước de Chagny, tất cả đều vì Christine.
Ai mà ngờ ,    gửi thư đe dọa cho Christine.
Bạc Lỵ: “...”
 Có  vì Carlotta  chạy trốn nên   còn chỗ nào để gửi thư đe dọa nữa ?
 
editor: bemeobosua
 
Cô  chút bất lực, tiếp tục .
Mặc dù Christine  tính cách ngây thơ, dịu dàng, nhưng bên trong  vô cùng quật cường, tuyệt đối  chịu rút khỏi buổi biểu diễn.
Tối hôm đó, cô vẫn biểu diễn như thường lệ.
Bất ngờ ,   bất kỳ sự cố nào xảy , buổi biểu diễn thành công rực rỡ.
Cô vui mừng trở về phòng nghỉ, ôm chặt lấy  yêu của  – Tử tước de Chagny.
Ngay lúc đó, một bàn tay đeo găng đen bất ngờ b/óp c/hặt  cổ họng của Tử tước de Chagny.
 
Tử tước de Chagny  nghiệp trường thủy thủ,    vòng quanh thế giới, cơ thể khá rắn chắc.
 bàn tay   s/iết ch/ặt cổ họng , dường như  thể vặ/n g/ãy đầu  bất cứ lúc nào.
Sau , khi Christine hồi tưởng  cảnh tượng đó  các phóng viên, cô vẫn còn sợ hãi,   lạnh toát.
Phóng viên hỏi: “Buổi biểu diễn của cô  thành công  từng , gần như cả Paris đều bàn tán về giọng hát của cô... Anh  đột nhiên xuất hiện trong phòng nghỉ của cô, b/óp c/ổ  theo đuổi cô, là để t/ống ti/ền cô  vì ghen tuông?”
Christine trả lời: “...  ,     chuyện với chúng . Lúc đó  sợ hãi vô cùng, sợ   sẽ gi/ết  thật.”
 
Phóng viên hỏi: “Anh  thực sự   một lời nào với cô ?”
Christine trả lời: “Có, nhưng  giống  với ... giống như đang tự  với chính .”
Phóng viên hỏi: “Anh   tự  với  điều gì?”
Christine trả lời: “Anh  , 'Nếu gi/ết , liệu cô   thấy  '.”
Phóng viên hỏi: “Cô nghĩ 'cô '  là ai?”
Christine trả lời: “  ,  thực sự  ... Sau đó, những cô gái khác trong nhà hát  với , dường như   đang tìm kiếm ai đó. Dù   đang tìm ai  nữa,  cũng mong   đừng g/iết  nữa!”