Bạc Lỵ   tức  buồn , nhưng  mặt  thể hiện : "Đương nhiên."
Hai tay  đặt  phím đàn, nhấn một nốt,   nhấn một nốt khác,  đó, bắt đầu ngẫu hứng chơi đàn. Sau khi điều chỉnh âm lượng thấp xuống, âm thanh của đàn organ ống  còn ồn ào như sấm sét, mà trở nên nhẹ nhàng, tinh tế,   sự vui tươi, trong trẻo của sáo,   giữ  sự hùng vĩ, thiêng liêng vốn  của đàn organ ống.
Khúc nhạc bắt đầu, như mây đen bao phủ, u ám và buồn tẻ. Một tay  liên tục lặp  hai nốt nhạc thử ban đầu, tay   điều chỉnh các thanh âm,    bỏ lỡ phần đệm. Cứ như , các lớp nhạc trở nên phong phú hơn, bầu  khí như một đêm hỏa hoạn, ánh lửa chiếu sáng màn đêm, nghẹt thở.
 
Giây tiếp theo,     điều chỉnh thanh âm nào, đàn organ ống  phát  âm thanh trong trẻo như đàn hạc, là ánh bình minh đầu tiên, x/é tan màn đêm u tối. Bạc Lỵ nhớ giáo viên piano  từng ,   đặt ngón tay lên đúng phím là  chơi đàn.
Chơi đàn là tái sáng tạo một bản nhạc, lực chạm phím của các ngón tay khác , cảm xúc mà âm nhạc truyền tải cũng khác . Đây cũng là lý do tại  máy móc  thể  thế các nghệ sĩ piano, máy móc  bao giờ thể hiện  những  đổi tinh tế của lực chạm phím.
Ngay cả khi âm sắc của đàn organ ống   điều khiển bằng lực chạm phím, Bạc Lỵ vẫn  thấy sự kiểm soát tuyệt vời của Erik đối với độ mạnh yếu của âm sắc, tự nhiên như ánh sáng  đổi giữa ban ngày và ban đêm. Bạc Lỵ  Erik.
 
Đầu  khẽ cúi xuống, vẻ mặt tập trung, khi chơi, vai, cánh tay và cổ tay đều  tự nhiên và thoải mái, dường như âm nhạc chảy  từ trong m/áu , chứ   từ đầu ngón tay. Cuối cùng, âm nhạc càng lúc càng nhẹ nhàng, chậm rãi, lộ  một chút tình tứ nồng nàn.
Giống như ánh nắng chói chang  bãi biển, chiếu  cô đến mức cô choáng váng, má đỏ ửng. Kết thúc một bản nhạc, Bạc Lỵ  đến mức tai nóng bừng. Không nghi ngờ gì, đây là một bản tình ca trần trụi. Nửa đầu, giai điệu u ám, lạnh lẽo, là cuộc đời   khi gặp cô.
Âm thanh trong trẻo như đàn hạc ở giữa, chính là cô.
 
Nhớ hồi  học,  một  trai thích cô, cũng ở  ký túc xá của cô,  gảy đàn guitar,  hát tỏ tình với cô. Lúc đó, cô chỉ liếc mắt một cái,  đeo tai  , tiếp tục  sách. Sau , bạn bè hỏi cô, tại   thờ ơ với một lời tỏ tình lãng mạn như .
Bạc Lỵ cũng  thắc mắc. Cô còn tưởng là do tính cách  lạnh nhạt,  thích kiểu tỏ tình công khai ,  ngờ chỉ vì  trai đó chơi đàn quá dở. Khúc nhạc mà Erik chơi, từng nốt nhạc, đều khiến cô rùng  từ đầu đến chân.
Nghĩ đến đây là một khúc nhạc ngẫu hứng do  sáng tác, cảm giác rùng  đó chỉ tăng lên chứ  giảm. Erik chống trán, nhắm mắt ,  dám  phản ứng của Bạc Lỵ. Sáng tác nhạc đối với  mà , đơn giản như  bình thường  chữ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-74-2.html.]
Chỉ cần cô thích,   thể sáng tác một bản nhạc với phong cách khác  mỗi ngày để tặng cô.
...Chỉ sợ cô   . Đầu óc   tỉnh táo,  rõ ràng, Bạc Lỵ yêu . Trên thế giới , cũng chỉ  cô mới yêu  như . Ngay cả chính bản  , cũng  quý trọng  như cô. Tuy nhiên, dù cô   giam cầm bên cạnh ,  nhốt trong hang ổ  lòng đất tối tăm và lạnh lẽo ,  vẫn  nhịn  mà nghĩ, Bạc Lỵ  thật sự tồn tại ?
Cô yêu , vô điều kiện chấp nhận  mặt tối của , thậm chí cam tâm tình nguyện ở  nơi tối tăm . Từ hôm  đến giờ, cô  hề tỏ  bất kỳ sự phản kháng nào với nơi . Lượng thức ăn cũng  giảm, thậm chí còn ăn thêm năm mươi gram bít tết.
 
Cô quá , quá quý giá, đến mức dường như  thể biến mất bất cứ lúc nào. Cô cũng  biến mất ba năm. Mỗi khi nghĩ đến điều ,   cảm thấy  thứ  mắt... chỉ là một giấc mơ  thoáng qua. editor: bemeobosua. Anh  cảm giác  thể tỉnh  bất cứ lúc nào giày vò, dường như chỉ khi   hòa  một với cô,  mới  thể nhẹ nhõm.
Nếu   vì  cô   thuyền một tháng để gặp ,  tâm mệt mỏi,  lẽ   hành động từ lâu. Ánh mắt   cô, thật dơ bẩn, tràn ngập sự thèm khát t/ t/ưởi, ngay cả khi chơi đàn, khao khát cô cũng đang đốt cháy các phím đàn, đến nỗi tiếng đàn phát , nồng nàn mà  đục ngầu.
Một  như ,   thể nhận  tình yêu của cô. Điều      thể an tâm? Lúc ,  môi truyền đến cảm giác ấm nóng.
 
Bạc Lỵ bước đến, ôm lấy cổ , áp môi lên môi . Anh khựng  một chút, phản ứng  si/ết ch/ặt gáy cô, cúi  xuống, m/út lấy lưỡi cô. Tiếng nước khẽ khàng vang lên,  thở hòa quyện  , môi chạm môi, bầu  khí trong chốc lát trở nên quá mức nồng nàn. Chưa kịp để  bản năng bắt đầu nuốt, đầu lưỡi Bạc Lỵ  rút .
Cô đẩy  , khẽ hừ một tiếng: "Giờ thì đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa nhé?"
Erik  chằm chằm đầu lưỡi ẩn hiện trong miệng cô, giọng vẫn còn khàn khàn: "Cái gì?"
Bạc Lỵ véo mạnh  má : "Anh  tưởng em là đồ ngốc,   thanh âm của đàn organ ống  thể điều chỉnh âm lượng ... Ồ, đúng , kể cho   một bí mật," cô ghé sát tai :
 "Em  chỉ  điều đó, mà còn  chơi piano và hát nữa."
Nói xong, cô  véo má ,   rời khỏi phòng nhạc cụ.