"Cái túi rơi từ  trời xuống  hả?"
", chính nó đấy," Bạc Lỵ :
 
 "Nó   từ  trời rơi xuống , mà là do một thương nhân da thuộc ăn t/rộm từ Louis Vuitton đấy!"
 
"Louis Vuitton? — Louis Vuitton ở Paris á?"
Bạc Lỵ thầm thở phào nhẹ nhõm, cô đoán đúng ,   năm 1888, cái tên Louis Vuitton   nổi tiếng.
 
Nếu Richard  từng   về Louis Vuitton, cô thật sự   còn  thể  tên ai khác.
 
" ,    chiếc túi   kỹ thuật chế tác  phức tạp, ông Vuitton  thử  lâu cũng chỉ   một cái . . . Họ vốn  dâng chiếc túi  cho hoàng gia, nhưng giữa đường   tr/ộm mất. Quản lý họ định trưng bày chiếc túi  như một báu vật kỳ lạ. . .   nghĩ, nếu  ai đó  thể trả chiếc túi  cho ông Vuitton,  lẽ sẽ  tiến cử  hoàng gia đấy!"
 
Richard chìm  suy tư.
Một lúc ,  ngẩng đầu lên, nắm lấy hai tay Bạc Lỵ, :
 
 "Cảm ơn cô   cho   những điều . Nếu    thành đạt, nhất định sẽ  quên ơn cô."
Bạc Lỵ nắm c.h.ặ.t t.a.y , nở một nụ .
 
Cô  cần  báo ơn, chỉ cần  tr/ộm chiếc túi , mang theo chiếc túi rời khỏi gánh xiếc.
Đến lúc đó, cô sẽ thuyết phục Erik,   "đòi"  chiếc túi. Richard nho nhã, dáng  trung bình, thuyết phục Erik  cư/ớp của  chắc chắn dễ hơn nhiều so với thuyết phục Erik  c/ướp của quản lý.
 
Nghĩ đến đây, Bạc Lỵ  khỏi thấy tâm trạng  lên  nhiều, thậm chí  còn bận tâm đến cái cảm giác   chằm chằm kỳ lạ nữa, ăn hết sạch bánh mì và khoai tây trong đĩa.
 
Richard rõ ràng  xiêu lòng  chiếc ba lô leo núi, suốt buổi tối  liên tục  về phía lều lớn, thỉnh thoảng  xoa ngón cái.
 
Hắn  lều lớn, Bạc Lỵ thì  , trong lòng ước tính thời gian  sẽ  tay.
Richard là ảo thuật gia, tốc độ tay và phản ứng đều vượt xa  bình thường. Hắn tuyệt đối  thể chuyển chiếc ba lô leo núi  khỏi lều lớn, chỉ là thiếu quyết tâm.
 
Buổi tối, Richard hút một điếu xì gà, xoa mạnh ngón cái, cuối cùng cũng hạ quyết tâm,  về phía lều lớn.
Trước khi ,   đầu   Bạc Lỵ một cái.
 
Bạc Lỵ gật đầu với , khẩu hình : Chúc may mắn.
Trong  thời gian , Richard gần như mỗi tối đều ghé thăm lều lớn, hơn nữa  là thời gian biểu diễn, những  lính đ/ánh thuê đều  phái  canh giữ khán phòng, đề phòng  kẻ c/ôn đ/ồ gây rối.
 
Ở phía lều lớn chỉ còn  hai lính gác, đang đ/ánh bài, thấy là Richard, họ vẫy tay cho  .
 
Nửa giờ , Richard bước  khỏi lều lớn, vẻ mặt bình tĩnh và tự tin.
Bạc Lỵ     dùng cách gì để chuyển chiếc ba lô leo núi, nhưng cô    thành công.
 
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ, cô  thể yên tâm lên kế hoạch bỏ trốn .
 
Cô  linh cảm, đêm nay sẽ là giấc ngủ yên bình nhất của cô kể từ khi xuyên .
Linh cảm của Bạc Lỵ   phá vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-8-3.html.]
 
Nửa đêm, tiếng bước chân nặng nề vang lên, bạt lều  vén lên,   kéo vật nặng bước .
 
Bạc Lỵ mở mắt, khó khăn lắm mới tập trung  tầm , điều đầu tiên cô  thấy là một chiếc mặt nạ trắng trống rỗng.
 
Giống như một chậu nước lạnh dội thẳng  mặt, Bạc Lỵ lập tức tỉnh táo  , rùng , nhanh chóng  bật dậy.
 
Cảnh tượng  mắt khiến cô dựng tóc gáy.
Trong bóng tối, Erik một tay xách Richard  bất tỉnh nhân sự, tay  xách chiếc ba lô leo núi, từng bước, từng bước một, điềm tĩnh tiến đến  mặt cô.
 
Bạc Lỵ đối diện với ánh mắt thờ ơ  cảm xúc của , chỉ cảm thấy  dày co thắt, cổ họng khô khốc, gần như  thể thở .
 
Hắn đang  gì ?
Họ chỉ mới vài ngày   chuyện, tất cả những nỗ lực  đây của cô đều đổ sông đổ bể  ?
Tại ?
 
Cô rốt cuộc  chọc giận  ở ?
Richard  sai ở chỗ nào?
Ánh mắt Erik trống rỗng như chiếc mặt nạ.
 
Hắn  thèm  Richard lấy một cái, tiện tay ném  sang một bên, xách chiếc ba lô leo núi, tiếp tục  về phía cô.
Bóng đen cao lớn dần bao phủ cơ thể cô.
 
editor: bemeobosua
 
Bạc Lỵ lòng rối như tơ vò,  lùi , nhưng nửa   rơi  trạng thái tê liệt vì sợ hãi.
Khi cách túi ngủ của cô chỉ một bước chân, Erik dừng , cúi  xuống, ném chiếc ba lô leo núi xuống bên cạnh cô.
 
Tiếng "bịch" nặng nề vang lên, như đập  dây th/ần k/inh mong manh của cô.
Đầu óc Bạc Lỵ càng thêm hỗn loạn.
Đây là ý gì?
 
Hăm dọa cô,   cho một cục kẹo?
Chiếc ba lô leo núi chắc chắn  lấy, bên trong  quá nhiều thứ quan trọng.
 
Vấn đề là, kế hoạch của cô   phá vỡ  . Trước đó, cô chỉ cần đợi Richard mang theo chiếc ba lô leo núi rời khỏi gánh xiếc,  bám theo là .
Bây giờ, Richard đang bất tỉnh nhân sự  mặt cô.
 
Chiếc ba lô leo núi  ngay  chân cô.
Erik còn đang  cô với ánh mắt rợn .
 
Cô  chỉ  xử lý một loạt những biến cố , mà còn  suy đoán  đang nghĩ gì, tại    cô bằng ánh mắt đó.
Bạc Lỵ  Richard đang ngủ say như một đứa bé,  chút nghẹt thở nghĩ, tại   bất tỉnh   là cô chứ?