80. Ngoại truyện 1
Trong cơn ngủ, Bạc Lỵ chợt cảm thấy lạnh mặt, thứ gì đó đang nhẹ nhàng lướt qua má cô.
Cô buồn ngủ rũ rượi, cố gắng mở mắt , thứ đầu tiên cô thấy là một chiếc mặt nạ trắng, lạnh lùng và trống rỗng như một bức tượng sáp, mang chút cảm xúc nào.
Erik quỳ nửa gối bên cạnh cô, bất động chằm chằm cô.
Trên tay cầm một con d/ao.
Lưỡi d/ao lạnh lẽo, nhẹ nhàng chạm khuôn mặt cô, lướt lên lướt xuống.
Bạc Lỵ nhắm mắt , nắm lấy cổ tay cầm d/ao của , hôn một cái ngón tay :
"...Đừng nghịch nữa, em buồn ngủ lắm."
Erik đột ngột s/iết c/hặt cổ tay cô, dùng sức mạnh đến đáng sợ, như b/óp n/át xư/ơng cổ tay cô.
Bạc Lỵ hít một lạnh, dùng sức đá một cái: "Đủ , bỏ !"
Erik đá một cái, khựng vài giây, từ từ buông cổ tay cô .
Bạc Lỵ mò lấy điện thoại gối, mơ màng giờ, mới bốn giờ sáng.
Cô đầu Erik, thấy vẫn còn cầm d/ao, nhịn nhíu mày trách mắng: "Còn cầm d/ao gì, bỏ xuống, ngủ."
Erik cô lâu, lâu, mới đặt con d/ao nhỏ xuống.
Bạc Lỵ vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Nằm xuống ."
Mấy chục giây trôi qua, mới xuống, nhưng cách cô xa, cơ thể cũng vô cùng cứng ngắc.
Bạc Lỵ đang giận dỗi chuyện gì, chủ động xích gần, vòng tay qua eo , nhắm mắt , tiếp tục ngủ.
Thế nhưng, cơ thể càng cứng ngắc hơn, thở cũng đột nhiên dồn dập, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Bạc Lỵ chút thắc mắc, nhưng nghĩ nhiều.
Từ khi họ trở thế giới hiện đại, cảm xúc của luôn thất thường như , Bạc Lỵ quen .
Khi đó, khi họ ngắm gần hết phong cảnh của Tây bán cầu, Bạc Lỵ đột nhiên nhận thư của Tesla.
Tesla trong thư rằng, ông thể tìm thấy một lối giữa hai thời đại, nhưng đáng tiếc là kịp quan sát kỹ thì phòng thí nghiệm bốc cháy.
Trong lịch sử, thời điểm Tesla cho là xuyên là năm 1895.
Thế nhưng, thời điểm Bạc Lỵ nhận thư là năm 1894... chỉ thời gian xây dựng nhà máy thủy điện Niagara đẩy lên sớm hơn, mà thời gian Tesla cho là xuyên cũng sớm hơn.
Bạc Lỵ định chuyện với Erik, thì giật lấy lá thư tay cô, lạnh lùng bỏ một câu "đừng hòng nghĩ đến", lưng nhốt cô trong phòng ngủ.
Nói một cách công bằng, đó là một thời gian vui vẻ, chỉ việc há miệng chờ sung... cả thể chất lẫn tinh thần của Bạc Lỵ đều bồi bổ ở các mức độ khác .
Erik thực sự tức giận, vẻ mặt lạnh lùng, x/ương h/àm căng cứng và nhô , gân xanh cổ, cánh tay và sườn bụng nổi lên, lực dùng cũng nặng hơn bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-80-1.html.]
Bạc Lỵ cảm thấy thật tệ, bộ dạng đó của , hề thấy đau lòng, chỉ thấy... kích thích.
Vài ngày , bình tĩnh một chút, cúi gần tai cô: "Vẫn về ."
Trước đó, luôn kiên nhẫn với cô, sánh ngang với việc săn ngoài tự nhiên – quan sát, theo dõi, lên đ/ạn, một phát trúng ngay.
Hiếm khi nôn nóng, cũng hiếm khi liều lĩnh.
Việc quá giới hạn nhất mà từng , cũng chỉ là lẩn khuất trong đó suốt cả đêm.
Những ngày , như một tờ giấy ướt, dính chặt lấy cô đến mức cô thở nổi.
Bạc Lỵ suýt quên cảm giác tự bộ là như thế nào.
Thật sự quá /ên rồ.
Cô chút bất lực : "...Em bao nhiêu nữa, em là 'cùng về', 'một em về'."
Erik xuống từ cao, lạnh lùng cô: "Lỡ như thể về cùng em thì ."
"Nếu thể về cùng em, thì em chắc chắn sẽ về," Bạc Lỵ dỗ dành : "Em chỉ với về khả năng đó... chứ nhất định sẽ về, đừng giận nữa nha."
Anh nhắm mắt , thở dốc một lúc, gân xanh trán nổi lên, dường như vẫn còn đang tức giận.
Bạc Lỵ đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng .
Rất lâu , thở của mới dần bình tĩnh , vùi đầu cổ cô, khẽ : "Không em về, chỉ là... mất em."
"...Em ," cô nhỏ: "Em cũng mất ."
Chuyện cứ thế trôi qua.
Bạc Lỵ còn nhắc đến " về thế giới hiện đại" nữa, chuyên tâm sống cuộc sống ở thế kỷ 19.
Nói mới nhớ, ngoại trừ Flora ở nhà hát opera Paris để học múa ba lê, những khác trong rạp xiếc đều mang theo "ngôi nhà ma di động" do Erik thiết kế, tiếp tục lưu diễn khắp nơi thế giới.
Mỗi khi đến một nơi, họ đều gửi thư cho cô, kể về tình hình hiện tại. editor: bemeobosua. Tháng 12 năm 1894, Marbel sinh một cô con gái, đặt tên là "Polly".
Chồng cô là một chủ ngân hàng, đầu tiên xem biểu diễn, dọa ngất . Từ đó trở , cứ theo xe của họ, xem hết các buổi biểu diễn, ai ngờ nảy sinh tình cảm với Marbel một thời gian dài.
Emily tái hôn, cùng Rivers quản lý rạp xiếc. Rivers phụ trách tài chính và pháp lý, còn cô phụ trách dàn dựng và những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống của các thành viên.
Bây giờ, Bạc Lỵ chỉ là quản lý rạp xiếc danh nghĩa, Emily mới là hạt nhân thực sự của họ.
Theodore và Thorn vẫn như cũ.
Nghe Marbel , họ vốn dĩ tự tìm cho một con đường thoát, đợi Erik mất lý trí, sẽ nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn, mỗi một ngả.
Nào ngờ, đúng lúc , Bạc Lỵ đột nhiên về.
Đội ngũ đang sa sút , giống như tiêm một liều adrenaline mạnh mẽ, nhanh chóng hồi sinh, và đoàn kết thành một thể thống nhất.