Keating  thích mấy trò chơi của Bạc Lỵ, với  , hình ảnh trong đó quá đen tối và đẫm m/áu. Anh   hiểu tại  Bạc Lỵ  say mê sự kinh dị và b/ạo l/ực đến .
Bạc Lỵ cũng chẳng hiểu tại  Keating  thường xuyên giận dỗi vì ba cái chuyện nhỏ nhặt đó.
Cứ thế, mối tình  kéo dài  nửa tháng, chỉ mới nắm tay, ôm ,   kết thúc.
Bạc Lỵ luôn cảm thấy mối qu/an hệ   thể gọi là một cuộc tình thực sự, nhưng hiển nhiên Keating  nghĩ .
Dường như Keating vẫn khá hối tiếc vì chia tay cô năm đó,    một tràng dài  những kỷ niệm vui khi hai  còn yêu , vẻ mặt cũng đầy vẻ tiếc nuối.
Còn với Bạc Lỵ, cô gần như  quên sạch những kỷ niệm “vui” đó luôn .
 
Ví dụ như.
Keating : “Anh vẫn còn giữ chiếc kẹp sách em tặng .”
Bạc Lỵ: “Kẹp sách? Kẹp sách nào cơ?”
“Cái kẹp sách  từ lá cây mà em tự tay  đó.”
Một lúc , Bạc Lỵ mới nhớ , Lúc  cô đang theo đuổi Keating, thấy   thích  sách nên cô nhặt một chiếc lá  trong khuôn viên trường,  đó dựa theo hướng dẫn  mạng   một chiếc kẹp sách bằng gân lá tặng  .
Không ngờ đến giờ   vẫn giữ .
Chẳng    ảo giác  , Bạc Lỵ đột nhiên cảm thấy như  k/im ch/âm  lưng.
… Erik vẫn đang  ở hàng ghế   chằm chằm cô.
 
Tuy từ đầu đến cuối    một lời, nhưng cô vẫn cảm nhận  một áp lực vô hình đang đè nặng lên .
Bạc Lỵ vô thức thở gấp, hai má cũng bắt đầu ửng đỏ: Phần vì chột , phần vì rạo rực khi đối mặt với điều  .
Dù  thì, ghen tuông luôn là thứ gia vị  nhất cho đời sống vợ chồng.
Keating  tưởng Bạc Lỵ xúc động  những lời   , liền tiếp tục: 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-ngan-can-nam-chinh-phat-dien/chuong-94-2.html.]
“Hồi đó em bắt  đăng ký Wechat của nước em, hai  còn cùng  avatar đôi… Từng  năm ,  vẫn  đổi avatar .”
 
Bạc Lỵ ngẩn ,  nổi hết da gà, cô    còn nhớ gì về cái avatar đôi đó nữa.
Thậm chí cô còn  kinh ngạc,  đây cô coi trọng “cảm giác nghi thức” đến  ?
Yêu đương mà cũng  đổi avatar đôi luôn.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Erik lạnh lẽo mà nặng nề hơn hẳn, gần như khiến sống lưng cô tê rần như  kiến bò qua.
Bạc Lỵ    nên cảm thấy kích thích,  là nên thấy lo lắng. Bởi cách đây  lâu, Erik  nổi điê/n một trận, nếu  phát thêm một  nữa thì liệu cô còn chịu đựng nổi ?
 
Thoáng cái mà ba tiếng  trôi qua.
Giây phút máy bay hạ cánh xuống, Bạc Lỵ gần như thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của Erik lúc nào cũng hệt như hồn ma vất vưởng, để   lưng cô cảm giác ẩm lạnh, rờn rợn.
Sau khi máy bay trượt đường băng hạ cánh xong, hành khách bắt đầu  dậy lấy hành lý.
Hành lý của Bạc Lỵ  ký gửi, nhưng cô  mang theo một túi đeo vai. Keating  dậy, chủ động đề nghị giúp cô lấy hành lý.
 
 lúc đó, Erik cũng  dậy,  vươn tay  nhẹ nhàng lấy hành lý giúp Bạc Lỵ.
Keating sững .
Anh  chạm  ánh mắt của Erik, sống lưng chợt lạnh toát, theo bản năng lùi về  một bước.
Người đàn ông  mặt mặc một chiếc áo len chui đầu màu đen, kiểu dáng đơn giản như đồ mặc ở nhà. Trên sống mũi là một cặp kính râm, đầu đội mũ bóng chày màu đen, vành mũ kéo thấp xuống, chỉ loáng thoáng để lộ chiếc cằm góc cạnh lạnh lùng, cùng với đó là… Làn da gớm ghiếc đáng sợ.
Keating  định lên tiếng thì Erik  đeo chiếc túi của Bạc Lỵ lên vai , cúi đầu  cô: “Đi thôi.”
Keating sững sờ  Bạc Lỵ.