“Chúng ta bận rộn như vậy! Tại sao con lại không hiểu chuyện như vậy! Những đứa trẻ đó thật đáng thương, chúng càng cần sự quan tâm của chúng ta hơn!”
“Bạch Du, con thật khiến người ta thất vọng!”
“Bạch Du, con thật sự càng ngày càng to gan, tại sao ngay cả chuyện nhảy lầu cũng dám làm!”
Bạch Du nhớ lúc đó mình trả lời rất bình tĩnh, dùng giọng điệu vừa vui vẻ vừa bi thương nói: “Bởi vì lời nói dối thực sự có tác dụng, chính là thật giả lẫn lộn…”
Nàng chỉ vì muốn lời nói dối có tác dụng, mà bỏ qua việc nhảy lầu đã có biện pháp phòng hộ, nhưng vẫn sẽ bị thương, sẽ đau đớn.
Bạch Du cầm ấm nước, rót một chén nước đầy tràn.
Tầm nhìn của nàng xuất hiện sự méo mó, cảm quan cũng có chút thay đổi kỳ lạ, ngay cả ánh đèn cũng trở nên mờ đi.
Bạch Du nhanh chóng cúi đầu, nhắm chặt mắt.
Nàng nhận ra, hình như mình đã lâu không uống thuốc rồi.
Nhưng đây thật sự không phải là thời điểm tốt để phát bệnh.
May mắn thay, tầm nhìn của nàng nhanh chóng trở lại bình thường.
Sau đó nàng cầm chén trà lên, mặc kệ chén trà tuy nước đã nguội bớt, có thể uống vào, nhưng vì bị nước nóng làm ướt nên vẫn còn nóng.
Hai tay bưng chén, nở một nụ cười với Tạ Ngọc Cung : “Tiểu Cửu nhi chắc là đói rồi, ta đi nhà bếp tìm chút đồ ăn cho ngươi, ngươi ngồi đây đừng nhúc nhích, đừng để bị mảnh vỡ đ.â.m vào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/187.html.]
Bạch Du nhân cơ hội ra khỏi phòng, nói chuyện với Tạ Ngọc Cung một lúc cũng đã qua gần nửa canh giờ.
Nửa canh giờ này, đám tử sĩ kia sớm đã quay về, sở dĩ còn chưa động thủ, chắc chắn là vì thấy nàng và Tạ Ngọc Cung ở cùng nhau, đang chờ đợi chỉ thị của Tạ Ngọc Cung .
Bạch Du rời đi vừa đúng lúc cho đám tử sĩ này thời gian để bẩm báo chủ tử của bọn họ.
Trong sân của Tạ Ngọc Cung vốn dĩ không có hai người hầu hạ, bây giờ cũng không biết là trốn đi đâu, hay là trực tiếp bị Tạ Ngọc Cung sai đi.
Bạch Du trở về sân của mình, gọi mấy nha hoàn đến, những người này ngày thường đều không có cơ hội hầu hạ bên cạnh, bây giờ người đắc dụng bên cạnh Bạch Du không có ở đây, bọn họ cũng rất nhanh nhẹn và ân cần.
Một nhóm đi theo Bạch Du đến sân của Tạ Ngọc Cung , một nhóm đi đến nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.
Không ai g.i.ế.c nàng.
Rất tốt.
Lần này không g.i.ế.c nàng, Tạ Ngọc Cung sẽ không bao giờ g.i.ế.c được nàng nữa.
Bởi vì Bạch Du chuẩn bị đem chuyện “chết giả” này thực hiện sớm, ngay tại trong cung yến.
Khi Bạch Du chậm rãi trở lại sân của Tạ Ngọc Cung , tóm lại không nhìn thấy bóng dáng một tử sĩ nào, cửa mở ra, Tạ Ngọc Cung vẫn ngồi yên ở đó, quả nhiên rất nghe lời không có “nhúc nhích”.
Nào ngờ hắn mới vừa xử lý xong tất cả tử sĩ, lần này bọn họ cả đám người, cuối cùng lại để một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, thậm chí chạy cũng không nhanh, đùa giỡn đến mức chạy khắp cả thành mất mặt, không phạt không thể khiến bọn họ cảnh tỉnh.