Tạ Ngọc Cung xoay người, đưa ra bàn tay gân guốc nổi lên, nhìn liền thấy rất mạnh mẽ, có thể bẻ gãy đầu người.
Tiến sát lại gần đầu Bạch Du đang ngủ say không biết gì.
Sau đó đột nhiên đưa xuống.
Bới cái đầu đang vùi trong chăn, lúc trước thì áp sát vào lưng Tạ Ngọc Cung , bây giờ thì áp sát vào cánh tay Tạ Ngọc Cung , ra ngoài.
Nhét chăn vào dưới cổ nàng, nhét một vòng, đảm bảo nàng không thể rụt lại được.
Sau đó mới như mất hết sức lực buông tay ra, nằm đó nhìn màn giường.
Chàng cảm thấy mình nhất định sẽ không ngủ được, điều này khác gì ngủ chung với rắn độc?
Nhưng bát mì nóng hổi trong bụng, đã thúc đẩy một số "ăn no sẽ buồn ngủ" có cơ sở khoa học tất yếu, nên mí mắt chàng ngày càng nặng trĩu, ngày càng nặng trĩu, cuối cùng bản thân cũng không biết mình ngủ lúc nào.
Đêm nay ngủ thật nóng, như bị bỏ vào nước sôi luộc cả đêm.
Người quen với lạnh lẽo làm sao chịu nổi cái nóng này, cả đêm cứ như con ếch, cố gắng nhảy ra khỏi nồi nước sôi, nhưng đều không thành công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/193.html.]
Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn da thịt mình mềm nhũn rã rời, bị người ta vớt lên một cái, như ăn mì vậy, m.á.u thịt tan hoà trong môi răng, người ăn lại thấy thơm ngon.
Còn Bạch Du thì khác, nàng cả đêm không hề mơ một giấc nào, chưa từng có lúc nào hô hấp được thông suốt và cảm giác an toàn lại tràn đầy như vậy.
Làn da săn chắc rắn rỏi của một người khác, cùng với nhiệt độ cơ thể nóng hổi sưởi ấm nàng, như thể nhiệt độ 37 độ không làm tổn thương cơ thể mà còn không bị khô miệng, quả thực là chiếc chăn điện hình người không có bức xạ.
Bạch Du hai đời cộng lại, còn chưa từng ngủ chung giường với ai.
Lần này tuy là để bảo mệnh, nhưng không thể không nói là một trải nghiệm mới mẻ.
Trước đây thân mật với bạn trai, nhưng nàng lại không qua đêm, càng không dẫn về nhà. Hơn nữa mỗi lần thời gian ở bên nhau đều ngắn ngủi đáng thương, phát hiện ra bộ mặt thật của nàng liền sẽ kết thúc mối quan hệ, vĩnh viễn không đến mức gặp mặt cha mẹ.
Nàng vẫn luôn sống trong căn nhà chỉ có một mình nàng và cha mẹ, cứng đầu không chịu chuyển ra ngoài, cảm thấy như vậy sẽ không phải là một gia đình trọn vẹn.
Nhưng cho dù cha mẹ ở nhà không bao giờ quay về.
Nàng cũng luôn mong chờ một buổi sáng nào đó thức dậy, cha mẹ nàng sẽ làm bữa sáng nóng hổi, gọi nàng dậy ăn cơm.
Nhưng sáng nay, Bạch Du tỉnh dậy mở mắt ra, toàn thân ngủ đến mềm nhũn vô lực, một chút cũng không muốn động đậy.