Hắn đã sớm phát hiện ra thói quen nhỏ xoa xoa đồ vật của nàng.
Suy luận thêm một chút, sẽ phát hiện ra nàng nói dối, kích động, căng thẳng, sợ hãi, đều sẽ tìm một thứ gì đó để xoa xoa.
Càng nghiêm trọng, càng xoa mạnh hơn.
Mà lúc này nàng không nói dối, chắc là đang căng thẳng và sợ hãi.
"Đừng sợ." Tạ Ngọc Cung cúi đầu, mũi cọ xát trên mặt nàng.
Lên tiếng, giọng nói dịu dàng: "Thái y nói, cổ họng của nàng cần nghỉ ngơi."
Nàng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt đảo qua đảo lại, vừa gian xảo vừa gấp gáp.
Cho đến lúc này, nàng vẫn không quên chứng minh mình hữu dụng. Tạ Ngọc Cung tuy đã nảy sinh tình cảm với nàng, nhưng bản thân nàng cũng không bao giờ tin vào tình yêu nảy sinh từ lời nói dối.
Nàng đã từng thử nghiệm vô số lần, sau khi lời nói dối bị vạch trần, tình yêu sẽ biến thành thù hận gấp mười gấp trăm lần, không có ngoại lệ.
Sau khi Tạ Ngọc Cung buông nàng ra, nàng lại khàn giọng nói: "Đúng rồi, trên mũi tên ngắn có khắc chữ triện là chữ "Đoạn", bọn họ có thể sẽ vu oan cho cậu của người, Đoạn Hồng Lượng..."
Tạ Ngọc Cung nắm lấy môi nàng, nhìn nàng một lúc, chậm rãi đứng dậy, rồi rót cho nàng một cốc nước.
Lại quỳ một gối trên giường, ôm cổ nàng, nâng nàng dậy, đút cho nàng uống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/256.html.]
Nàng cũng đang khát, uống ừng ực một cốc, Tạ Ngọc Cung lại rót tiếp. Nàng lại uống gần hết một cốc nữa, ra hiệu mình đủ rồi.
Nhưng Tạ Ngọc Cung có lẽ chưa từng chăm sóc người khác, hắn lại rót thêm một lần nữa, nước theo cổ nàng, chảy vào trong vạt áo.
Lúc này nàng mới phát hiện, lễ phục của Cửu hoàng tử phi đã bị cởi ra, hiện tại nàng chỉ mặc một bộ trung y.
Nước nhanh chóng thấm ướt vạt áo, Tạ Ngọc Cung ngẩng đầu uống cạn nửa cốc trà còn lại, trực tiếp ném cốc xuống đất "choang" một tiếng.
Sau đó hai tay nắm lấy vai nàng đặt nàng lên gối, rồi cúi đầu bắt đầu uống nước.
Uống những giọt nước vương trên cổ và chảy vào vạt áo của nàng.
"Ta nói đều là thật! Cậu của người, Điện hạ, Điện hạ...ưm."
Đợi Tạ Ngọc Cung uống no, nàng nằm đó, như bộ xương tàn còn sót lại sau khi bị mãnh thú ăn thịt, lầy lội và hỗn độn.
Nàng trừng mắt nhìn người phía trên, tất cả mưu mô trong đầu đều hóa thành hai đóa hồng mai loang loáng trên chỗ băng bó của Tạ Ngọc Cung .
"Vết thương của người bị nứt ra rồi..." Nàng nói giọng khô khốc.
Tạ Ngọc Cung thờ ơ cúi đầu nhìn, rồi bất ngờ hỏi một câu: "Sau khi trúng tên, không ai biết ta trúng độc, tại sao nàng không nhân cơ hội g.i.ế.c ta?"