Thái tử không thể nào phá hỏng chuyện của mẫu hậu mình, hơn nữa sự tình đến nước này gần như đã thành định cục, hành động lúc nãy của Cửu hoàng tử phi lôi kéo Thiên Ý cô cô, thoạt nhìn đúng là như dã thú bị dồn vào đường cùng liều c.h.ế.t phản kháng.
Trong Phúc An cung này, không có bất kỳ ai có thể làm chứng cho Cửu hoàng tử phi, dưới tình huống này, hôm nay tội này nàng nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận.
Tạ Ngọc Sơn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cúi người quỳ xuống trước Hoàng đế, cất giọng trong như ngọc, từng chữ rõ ràng.
“Khởi bẩm phụ hoàng, trên hung khí đó, quả thực có khắc minh văn của quân Khởi Nam.”
Tạ Ngọc Sơn nói: “Chỉ là nhi thần cũng chỉ thấy ở Bộ binh một hai lần, không thể hoàn toàn chắc chắn, cần phải tự mình phân biệt.”
Lời này coi như chứng thực cho lời nói của Hoàng hậu.
Bạch Du quỳ trong điện, nghe thấy Thái tử giúp Hoàng hậu nói chuyện, môi hơi giật giật.
Trong cốt truyện nói nam chính Tạ Ngọc Sơn là người ngay thẳng chính trực, giờ xem ra cũng không hẳn vậy.
Có lẽ những gì được miêu tả trong sách chỉ là một phần của bọn họ mà thôi, một người thật sự sao có thể chỉ có một mặt?
Tạ Ngọc Cung chẳng phải bề ngoài là một đại phản diện, nhưng bên trong lại là một... tên nhóc hấp tấp thiếu cẩn trọng hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/288.html.]
Tạ Ngọc Sơn trong cốt truyện cuối cùng có thể ngồi lên ngôi Hoàng đế, chắc chắn cũng không phải hạng người gì trong sạch.
Dù sao nước quá trong thì không có cá, bên cạnh hắn ta luôn phải có người làm những chuyện bẩn thỉu thay hắn, mới có thể duy trì hình tượng chính diện, quang minh lỗi lạc của một nam chính.
Mà Tạ Ngọc Sơn từ trước đến nay luôn ôn nhuận như ngọc, quả thực là hoàng tử khiến Hoàng đế bớt lo lắng và hài lòng nhất, mấy ngày trước lại vì chủ động xin phong hào cho Cửu hoàng tử, trong lòng Hoàng đế hắn ta không chỉ hiếu thuận cung kính, mà còn vô cùng yêu thương huynh đệ.
Cho dù là thanh danh trong triều ngoài nội, hay là danh xưng Thái tử châu ngọc trong dân gian, đều chứng minh Tạ Ngọc Sơn là một nhân vật thần tiên hoàn mỹ.
Vì vậy, Tạ Ngọc Sơn vừa mở miệng, Hoàng đế An Hòa lập tức tin lời Hoàng hậu.
Ánh mắt nhìn Bạch Du lại mang theo uy áp và lạnh lẽo mười phần mười.
Nhưng xét thấy hàng loạt biểu hiện của Bạch Du trước đó, Hoàng đế sẽ không còn xem nàng hoàn toàn là một thứ nữ vô liêm sỉ, phẩm chất thấp kém, dù sao cũng dành cho nàng một phần tôn trọng xứng đáng với thân phận Cửu hoàng tử phi chân chính.
Hoàng đế An Hòa mở miệng hỏi: “Cửu hoàng tử phi, ngươi còn gì để nói?”
Bạch Du thong thả dập đầu nói với Hoàng đế: “Lời Hoàng hậu nương nương và Thái tử, thần nữ không còn gì để nói, nhưng hôm nay thần nữ bị tội danh tày trời thế này, e rằng khó giữ được mạng sống.”