Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường chạy Bạch Du thấy một bóng đen lướt qua, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng đầu Bạch Du “bịch” một tiếng, đập vào lòng bàn tay rộng lớn của Tạ Ngọc Cung .
Đầu Bạch Du vẫn “ong” một tiếng, ý thức mơ hồ trong chốc lát.
Sau đó thuận thế “ngất xỉu”, thành công ngã vào lòng Tạ Ngọc Cung .
Ăn ý lắm huynh đệ!
Bạch Du không dấu vết cong môi trong lòng Tạ Ngọc Cung .
Đêm qua không uổng công để ngươi mài giũa cả đêm… đúng là cơn mưa đúng lúc Tiểu Nguyệt Nha.
Chương 38: Chương ba mươi tám
Sau khi Bạch Du “ngất xỉu”, phần còn lại là do Tạ Ngọc Cung tự mình phát huy.
Tạ Ngọc Cung quả nhiên là đại phản diện, ôm thân thể Bạch Du, tiếng gọi “Phụ hoàng” trầm thấp khàn khàn kia, chứa đựng biết bao uất ức nhẫn nhịn và nỗi đau khắc cốt ghi tâm không nói nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/299.html.]
Bạch Du nằm trong lòng hắn, cảm nhận được lồng n.g.ự.c hắn rung lên, càng nghe rõ hơn tiếng gọi “Phụ hoàng” trăm chuyển ngàn hồi, cô đọng muôn vàn lời nói kia của hắn, suýt nữa thì rơi nước mắt.
An Hòa đế hiển nhiên cũng bị tiếng gọi này của Tạ Ngọc Cung làm cho gần như tan nát cõi lòng.
Chuyện cũ như thủy triều ùa về, trong nháy mắt nhấn chìm An Hòa đế.
Ông nhớ lại lúc mình còn nhỏ bé, đứng trên đại điện Quảng Long, nói một câu còn không bằng một vị đại thần, người bên cạnh lúc đó chính là Đức phi năm xưa, còn có đứa con trai trước mặt rõ ràng là hoàng tử, lại bị thị vệ làm bị thương, khó khăn lắm mới xông vào điện cứu được người thê tử bị làm nhục của mình.
An Hòa đế nhất thời nước mắt lưng tròng, những gì Bạch Du đã làm trước đó, vào khoảnh khắc này đều giống như đình đài lầu các đột nhiên mọc lên từ mặt đất, hùng vĩ tráng lệ, sừng sững đứng đó.
Vì Bạch Du đã chuẩn bị sẵn sàng cho Tạ Ngọc Cung rất chu đáo, nên bây giờ dù Tạ Ngọc Cung có biểu hiện như thế nào, cũng sẽ bị hiểu là “nạn nhân”, mà An Hòa đế hôm nay thật sự bị Hoàng hậu và Thái tử, thậm chí là hai đứa con trai ngu ngốc Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử làm tổn thương sâu sắc.
Nhớ lại nửa đời người tự hỏi không thẹn với trời đất, không thẹn với lê dân bá tánh, nhưng lại chỉ có lỗi với đứa con trai trước mặt này, dù bị ông ghét bỏ nhiều năm, nhưng vẫn luôn kính yêu ông.
Cơn giận tích tụ trong lồng n.g.ự.c An Hòa đế không có chỗ phát tiết, sự hỗn loạn và thất vọng chất chứa trong đầu, lúc này đều hóa thành dòng nước chua xót ấm áp trong tiếng gọi “Phụ hoàng” của Tạ Ngọc Cung , bao bọc lấy trái tim An Hòa đế.
Làm cho cả người ông đều chìm đắm trong đó.