Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cách Sống Sót Khi Xuyên Vào Truyện BE - 324

Cập nhật lúc: 2025-06-06 09:14:54
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một bữa cơm, tổng cộng ăn hơn một canh giờ, Tạ Ngọc Cung  chạy sang phía Bạch Du ba lần.

Lần cuối cùng Bạch Du thật sự không nhịn nổi nữa, chỉ vào Tạ Ngọc Cung  nói: "Đừng đến nữa, nếu không ngày mai khắp nơi sẽ đồn đại Cửu hoàng tử bị tiểu són, tiểu rắt!"

Tạ Ngọc Cung  bị Bạch Du chọc cười đến mức cong cả người, ôm chặt Bạch Du vào lòng, hôn lên tóc mai nàng nói: "Sợ nàng buồn chán."

Điều hắn không nói ra chính là lần đầu tiên còn chưa vào cửa, hắn đã nhìn thấy Bạch Du đứng bên cửa sổ, thò đầu nhìn xuống dưới qua khe cửa.

Lúc đó bóng lưng nàng cho Tạ Ngọc Cung  một cảm giác như  có thể bay theo cửa sổ, tan biến trong màn đêm.

Tạ Ngọc Cung  không thể chờ đợi được mà xông vào cửa, muốn mạnh mẽ cắt đứt "cơn gió" quanh quẩn quanh nàng, để "con bướm" này không còn sức lực vỗ cánh bay xa.

Sau yến tiệc, buổi tối về phủ, ngồi trên xe ngựa, Bạch Du và Tạ Ngọc Cung  sát lại gần nhau, hai người nói những lời vô nghĩa, đèn đuốc trên đường vẫn sáng, ánh sáng len lỏi qua cửa sổ xe ngựa rồi lại leo ra.

Như năm tháng lặng lẽ trôi qua trên người hai người, một đường từ Ngột Lan Các đến Cửu hoàng tử phủ mới, rõ ràng chỉ có một khắc đồng hồ đường đi, Bạch Du lại trong trạng thái mơ màng lúc ngủ lúc tỉnh, bị ánh sáng và giọng nói trầm thấp, từ tính của người bên cạnh mê hoặc.

Mơ hồ như đã trải qua cả một đời dài đằng đẵng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/324.html.]

Trong nhận thức của Bạch Du, không có ý niệm về một "đời" dài như vậy.

Bởi vì nhân sinh trắc trở, thế sự thay đổi, không ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong khoảnh khắc tiếp theo, lại làm sao có thể dễ dàng nghĩ đến cả đời?

Nhưng có lẽ lần này, lâu đài xây bằng lời nói dối quá đẹp, hoặc có lẽ vòng tay và lồng n.g.ự.c của người bên cạnh quá vững chắc, khoảnh khắc họ dựa vào nhau thôi cũng đủ thấy niềm vui tràn trề, say đắm. Bạch Du ôm lấy chút "xa xỉ" mơ màng ấy, khi xe ngựa dừng lại cũng không muốn mở mắt.

Sau đó, Tạ Ngọc Cung  bế nàng từ trên xe ngựa về phòng.

Bạch Du thả lỏng cơ thể, tứ chi buông thõng trong vòng tay Tạ Ngọc Cung .

Nàng khẽ nheo mắt nhìn lên bầu trời, một vầng trăng khuyết treo cao.

Nàng bỗng muốn khóc, bởi vì Ngọc Cung cao vời vợi như vầng trăng trên trời, còn nàng chỉ là mò trăng dưới nước, nhìn thì gần trong gang tấc, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ảo vọng…

"Nàng đừng có giả c.h.ế.t để trốn tránh chuyện thân mật ban đêm đấy nhé?"

 

Loading...