Hắn ta chẳng phải muốn bảo vệ Thái tử, muốn xóa sạch vết nhơ của Thái tử, muốn giam cầm Thái tử một thời gian rồi thả ra, để hắn ta tiếp tục làm một vị trữ quân độc nhất vô nhị, trong sạch như ánh trăng sao?
Vậy thì cứ bảo vệ đi.
Tạ Ngọc Cung sẽ giúp hắn bảo vệ.
Từ nay về sau, trên dưới triều đình, giữa các gia tộc, kẻ nào dám nói một lời bất kính về Thái tử, lập tức sẽ bị c.h.é.m đầu!
Hoàng đế muốn ém nhẹm chuyện mỏ sắt Tây Lĩnh, giúp Thái tử tẩy sạch vết nhơ, Tạ Ngọc Cung sẽ giúp hắn một tay, để tất cả những kẻ liên quan đều c.h.ế.t sạch sẽ.
Trong lòng An Hoà Đế, Thái tử quá quan trọng, quá mức vừa ý.
Nếu trực tiếp đưa "bằng chứng phạm tội" của Thái tử đến trước mặt An Hoà Đế, hắn ta sẽ không mảy may nghi ngờ có kẻ muốn hãm hại đứa con trai tốt, vị trữ quân tốt của mình.
Vậy nếu ngay cả Hoàng đế cũng không thể động đến Tây Lĩnh, nếu cuối cùng không ai dám tiếp nhận việc điều tra Tây Lĩnh, sợ mất mạng trong giấc ngủ, thì An Hoà Đế sẽ làm gì?
Liệu hắn ta có còn một lòng bảo vệ Thái tử tốt của mình, không tiếc tự mình ra tay dọn sạch chướng ngại vật cho hắn ta nữa không?
Tạ Ngọc Cung muốn nhìn thấy An Hoà Đế tự tay hủy diệt vị trữ quân mà chính tay hắn ta bồi dưỡng nên.
"Phụ hoàng, nhi thần... không có nơi nào đặc biệt muốn đi." Tạ Ngọc Cung ngập ngừng nói.
An Hoà Đế chau mày, nhưng che giấu rất tốt, ôn tồn nói: "Trẫm thương con rất nhiều, chuyện của mẫu phi con năm đó, cũng là do trẫm nhất thời sơ suất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/331.html.]
"Tiểu Nguyệt Nha, trẫm mãi mãi là phụ hoàng của con, con có thể giống như lúc nhỏ, muốn gì cứ nói thẳng với phụ hoàng."
Khoảnh khắc này, An Hoà Đế thật sự giống một người cha yêu thương con cái, chỉ tiếc khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn, giống như những bức tường thành chồng chất lên nhau, chỉ cần Tạ Ngọc Cung sơ sẩy một chút, sẽ bị bức tường sụp đổ đè bẹp đến chết.
Nhưng Tạ Ngọc Cung vẫn giả vờ cảm động, nhìn An Hoà Đế, ánh mắt long lanh nói: "Phụ hoàng... nhi thần muốn đi Bắc Địa xem thử."
"Đi đâu?"
"Nhi thần cả đời chưa từng rời khỏi Huệ Đô, trong sách vở ghi chép Bắc Địa quanh năm tuyết rơi. Sách viết 'Trời đất mênh mông, như mây rơi xuống nhân gian, phiêu đãng miên man, quanh năm quây quần bên bếp lửa nướng khoai, cả phòng thơm ngọt ngào.' Nhi thần rất muốn được tận mắt chứng kiến."
Sau khi Tạ Ngọc Cung nói xong, trong mắt An Hoà Đế vẫn còn nghi hoặc, Tạ Ngọc Cung lại nói thêm một câu: "Cửu hoàng tử phi cũng muốn đi Bắc Địa xem thử..."
An Hoà Đế khẽ cau mày, nhưng rất nhanh liền thoải mái.
Hắn vẫn còn nhớ Đức phi năm đó, cũng si tình đến tận xương tủy, đối với hắn... luôn luôn nồng nhiệt như lửa, không điều gì không đáp ứng.
Xem ra đứa con trai thứ chín này của hắn, cũng si tình khó dời như mẫu phi của nó.
An Hoà Đế kỳ thực rất coi thường nam nhân chìm đắm trong tình yêu, nhưng chính vì điểm yếu "chí mạng" này của Tạ Ngọc Cung , mà mọi nghi ngờ trong lòng An Hoà Đế đều tan biến.
Hắn thở dài nói: "Thứ nữ phẩm hạnh có vết nhơ đó, không phải hôn phối của con, lúc đó Công bộ Thượng thư cũng không ngờ con gái ông ta lại to gan lớn mật, dám hạ độc mê man đích nữ, mạo danh thay thế, vốn định bắt nó về giam vào đại lao."