An Hoà Đế ban cho hắn phong hào này, chắc chắn không phải là vì thấy hắn cung kính hiếu thuận, mà là đang cảnh cáo hắn, muốn hắn cung kính phục tùng.
Muốn hắn đến Tây Lĩnh sau đó cung kính thi hành thiên phạt, thay An Hoà Đế điều tra Tây Lĩnh mà thôi.
Chỉ là Tạ Ngọc Cung không nói ra sự thật cho Cửu hoàng tử phi của mình biết, Tạ Ngọc Cung không muốn nàng biết những nỗ lực của nàng đã đổ sông đổ biển vì hắn không đồng ý với yêu cầu g.i.ế.c nàng để xóa bỏ vết nhơ cho Thái tử của hoàng đế.
Hơn nữa, Tạ Ngọc Cung cũng sẽ không đi Tây Lĩnh.
Tạ Ngọc Cung chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi hoàng thành Huệ Đô, một khi rời khỏi trung tâm quyền lực này, những gì hắn muốn sẽ không bao giờ có được nữa.
Tạ Ngọc Cung chưa bao giờ muốn làm một vị vương gia nhàn rỗi, hắn muốn vị trí tôn quý nhất thiên hạ, muốn tất cả mọi người không thể nào giẫm đạp lên đầu hắn tác oai tác quái nữa.
Hơn nữa, nếu hắn thật sự đến Tây Lĩnh, dù hắn đưa ra bằng chứng gì để chứng minh "ác hành" của Thái tử, An Hoà Đế cũng sẽ cho rằng hắn cấu kết với người khác, vu oan giá họa cho trữ quân.
Một khi hắn ngồi lên vị trí Tây Lĩnh vương, sẽ giống như một mục tiêu bị đưa ra ngoài sáng, những thủ đoạn hắn dùng để hãm hại Thái tử, sẽ bị Thái tử lợi dụng để quay lại hãm hại chính hắn.
An Hoà Đế sao lại không hiểu đạo lý này? Tại sao vào thời điểm nhạy cảm này, khi tất cả những người cố gắng tiếp quản vụ án Tây Lĩnh đều bị liên lụy, thậm chí có vài vị đại thần đã chết, hắn lại nhất quyết muốn đuổi Tạ Ngọc Cung đi đất phong?
Hắn chỉ là không quan tâm đến sống c.h.ế.t của Tạ Ngọc Cung mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/334.html.]
Còn Thái tử, trong lúc triều đình dậy sóng gió tanh mưa m.á.u như vậy, lại có thể ngồi vững vàng ở Đông cung, ngay cả Hoàng hậu cũng không nhịn được muốn lên tiếng bênh vực cho Thái tử, vậy mà Thái tử lại không hề biện minh cho mình lấy một lời.
Bình tĩnh như vậy, quả thực có chút khó đối phó.
Nhưng Tạ Ngọc Cung nhất định phải ép hắn ra tay, nhất định phải ép hắn và An Hoà Đế đứng ở thế đối lập thực sự.
Cho dù bản thân hắn có thể chống đỡ được tất cả những lời vu khống, hãm hại và những lời đàm tiếu, vẫn có thể vững vàng như bàn thạch, Tạ Ngọc Cung cũng nhất định phải nắm tay Thái tử, để hắn "đâm dao" vào An Hoà Đế.
Chỉ có như vậy mới có thể lay động được sự thiên vị kiên định trong lòng An Hoà Đế, mới có thể khiến vị trữ quân được mọi người tôn sùng lên tận trời xanh này, thật sự ngã xuống vũng bùn.
"Nếu muốn mang theo toàn bộ những thứ An Hoà Đế ban thưởng này, nhất định phải phái người đi trước một bước." Sau khi xem xong thánh chỉ, Bạch Du lại cầm lấy danh sách xem xét kỹ lưỡng.
"Đồ đạc quả thực rất nhiều, cộng thêm đồ đạc trong Cửu hoàng tử phủ, nếu đi cùng với đoàn người lớn sẽ làm chậm trễ hành trình... Hay là mấy ngày nay phái người vận chuyển những thứ cồng kềnh đi trước?"
Tuy rằng Bạch Du không định thật sự cùng Tạ Ngọc Cung đến Tây Lĩnh, nhưng nàng đang nghiêm túc sắp xếp hành trình và lên kế hoạch cho tương lai của hắn.
Trước đây... mỗi lần bị vạch trần lời nói dối, chia tay với người yêu đều rất khó xem, ầm ĩ đến mức trở mặt thành thù.
Nàng không có cách nào xử lý tốt mối quan hệ thân mật giữa hai người trong thời gian dài, thậm chí có vài lần chia tay là do nàng phát hiện đối phương bắt đầu động lòng thật sự, không thể lừa dối tiếp được nữa nên đành phải tự thú.