Thực chất là một "con tin" mà Tạ Ngọc Cung giữ bên mình.
Tạ Ngọc Cung đã tự sắp đặt cho mình một "ván cờ sinh tử" trên Bác Vận Hà, cũng là thời cơ tốt nhất để khơi mào Thái tử và Hoàng hậu hoàn toàn "ra tay" với hoàng đế.
Chỉ là Tạ Ngọc Cung trong lòng hoàng đế nhẹ như lông hồng, tự nhiên phải kéo một người có trọng lượng làm tấm đệm lưng, mới có thể đảm bảo kế hoạch diễn ra thuận lợi.
Chỉ cần nhìn hai chữ "An Thuận" trong phong hào của hắn, là biết được mong ước "bình an thuận lợi" của An Hòa đế dành cho hắn rồi.
Tạ Ngọc Trúc người như tên, ngọc trúc thẳng tắp, mặt như tranh vẽ.
Chỉ là khí chất cả người có chút u ám, hoàn toàn trái ngược với người em trai Thập Nhị hoàng tử ngông cuồngcủa hắn.
Đứng ở đó "khí tức" mỏng manh, giống như một bức tượng ngọc thực sự.
Hắn khom người chắp tay, mở miệng nói giọng trong như suối ngọc, nhưng ngữ điệu lại đều đều: "Cửu ca."
Tạ Ngọc Cung gật đầu với hắn, hắn lại quay người, không hề nhìn Bạch Du mà nói: "Cửu tẩu."
Nghe thấy tiếng gọi này, Bạch Du thật sự nhướn mày.
Mấy người anh em của Tạ Ngọc Cung , không có ai là người tốt cả, vốn dĩ trong cốt truyện Thái tử là người quang minh lỗi lạc, nhưng Bạch Du tận mắt nhìn thấy, cũng chỉ là tự mình không nhúng tay vào chuyện xấu.
Vì vậy những người này đối với Tạ Ngọc Cung đã từng trải qua nhiều thăng trầm, đều không hề cung kính, càng không có ý thân thiết.
Mấy ngày nay Bạch Du gặp những hoàng tử khác, đều lạnh nhạt gọi Tạ Ngọc Cung là Cung Vương.
Vị Thập hoàng tử này vậy mà lại gọi là "Cửu ca" còn không quên nàng là "Cửu tẩu".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/342.html.]
Tạ Ngọc Cung lại không chút cảm xúc, sai người chia cho Tạ Ngọc Trúc một ít đồ ăn mua trên đường, rồi để hắn ta quay về xe ngựa của mình.
Màn xe buông xuống, Bạch Du nhìn Tạ Ngọc Cung như cầu giải đáp.
Tạ Ngọc Cung nói: "Hắn là người duy nhất từ nhỏ đã gọi ta là Cửu ca."
Bạch Du còn tưởng cuối cùng cũng có người từng được Tạ Ngọc Cung đối xử tử tế, thầm nghĩ sao trong cốt truyện lại không nghe nói có ai được hắn tha chết?
Tạ Ngọc Cung bèn nói: "Lúc hắn giúp tên em trai suýt nữa dìm c.h.ế.t ta bóp méo sự thật trắng đen, hắn cũng gọi ta là Cửu ca."
Bạch Du: "..." Được rồi, đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
"Hắn đến Tây Lĩnh làm gì? Cướp công lao của chàng?" Bạch Du cau mày hỏi.
Tạ Ngọc Cung vốn định nhân cơ hội nói ra kế hoạch tiếp theo của mình, nhưng thấy Bạch Du quan tâm đến chuyện của hắn như vậy, trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót khi được người khác che chở.
Hắn đảo mắt, đổi cách nói về kế hoạch của mình.
Hắn nói: "Lần này đến Tây Lĩnh, theo kế sách của phu nhân, ta sẽ đổ lên đầu Thái tử một đống tội danh. Thái tử nhất định sẽ dốc toàn lực truy sát ta."
Tạ Ngọc Cung giả vờ lo lắng nói: "Trong số những hoàng tử được An Hòa Đế yêu thích, Thập Nhị hoàng tử đã chết, hắn chính là người được sủng ái nhất."
"Ta lôi hắn vào làm lá chắn cho mình, để An Hòa Đế không dám bỏ rơi ta trong tình thế nguy cấp."
"Phải làm sao bây giờ," Tạ Ngọc Cung ghé sát Bạch Du nói, "Trí nang Vương phi của ta, nàng có cách nào bảo toàn tính mạng cho ta không?"