Tạ Ngọc Cung chưa bao giờ là người dễ gần, dễ lừa gạt.
Hắn không thể nào vì vài lời nói điên rồ của Bạch Du mà trong thời gian ngắn lại động lòng trắc ẩn với nàng.
Hắn bắt đầu tự vấn tại sao mình không g.i.ế.c nàng, giờ khắc này sát ý mãnh liệt đã lan tràn khắp căn phòng nhỏ hẹp.
Tử sĩ theo bên cạnh hắn nhiều năm nhận ra sát ý của hắn, tử sĩ cao lớn đang dẫn theo tử sĩ nhỏ bé, thậm chí đã đặt tay lên chuôi đao.
Chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một tiếng.
Tạ Ngọc Cung nhìn Bạch Du, trong con mắt dài hẹp trông như quyến rũ kia, không hề che giấu sự tàn nhẫn.
Độ cong của khóe miệng như đang cười, nhưng lại giống như lưỡi câu bạc treo trên chín tầng trời, tỏa ra toàn là hàn khí lạnh lẽo.
Dù sao nàng ta cũng không còn giá trị lợi dụng nữa.
Tạ Ngọc Cung lạnh lùng nghĩ, hắn không cần thiết giữ lại một kẻ mất trí bên cạnh để bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên.
Nàng ta đã tỏ ra yêu thích mình như vậy, c.h.ế.t trong tay hắn cũng coi như c.h.ế.t đúng chỗ.
Nếu lúc này hệ thống của Bạch Du không vì cạn năng lượng mà tắt máy, nhất định sẽ điên cuồng phát ra cảnh báo.
Và dù không có tiếng cảnh báo của hệ thống, Bạch Du cũng có thể nhìn ra Tạ Ngọc Cung đã bị chọc giận, sắp nổi điên rồi.
Bạch Du không hề bất ngờ, bởi vì những việc nàng làm mấy ngày nay, chính là đang thử thách giới hạn của Tạ Ngọc Cung.
Nàng cũng chưa bao giờ cho rằng phản diện lớn là một tên ngốc dễ dàng bị lừa gạt.
Nhưng nàng vừa rồi chỉ nói muốn cởi trói cho hắn thôi mà.
Chẳng lẽ nàng còn muốn giúp hắn đi vệ sinh sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/56.html.]
Nàng đâu phải quỷ háo sắc.
Nàng chỉ không ngờ thử nhiều ngày như vậy, giới hạn của Tạ Ngọc Cung lại là dây lưng quần của hắn.
Dây lưng quần của đàn ông chẳng phải lúc nào cũng lỏng lẻo nhất sao?
Bạch Du nhìn Tạ Ngọc Cung đang tỏa ra khí thế bức người, vẻ mặt từ vui vẻ dịu dàng, chuyển sang kinh ngạc hoảng sợ vì bị hất tay ra, cuối cùng như tòa nhà đổ sập, sụp đổ từng chút một trong mắt Tạ Ngọc Cung.
Nàng từ từ ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt những mảnh vỡ.
Nhặt nhặt rồi khóc, thút thít, đáng thương vô cùng.
"Chàng chán ghét ta." Bạch Du ngồi xổm dưới đất, vừa khóc vừa nói nhỏ, "Ta đều biết, ta vẫn luôn biết..."
"Chàng bây giờ đã như vậy rồi, mà vẫn không muốn thân thiết với ta..."
"Chúng ta thành thân đã hơn ba tháng, chàng chưa từng chạm vào ta!"
Bạch Du "oa" lên một tiếng ôm đầu khóc lớn, ngồi dưới đất khóc đến rung trời chuyển đất, nấc lên từng tiếng như không thở nổi, nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m thùm thụp vào n.g.ự.c mình.
Đây là tình tiết kinh điển trong phim truyền hình, nhất định phải đ.ấ.m n.g.ự.c kèm theo tiếng nấc, mới có thể làm nổi bật sự đau lòng tột cùng.
Phải nói là, hiệu ứng sân khấu quả thật rất tốt, trông đau lòng muốn chết.
Ngay cả Lâu nương ở ngoài cửa cũng bị kinh động, gõ cửa gọi vài tiếng, Bạch Du không trả lời, nàng ta cũng không dám vào.
Tiếng khóc của Bạch Du quá thê lương, Tạ Ngọc Cung đứng cách nàng không xa, sát ý ngập tràn bị tiếng khóc xua tan tành.