Bà chỉ biết khúm núm lấy lòng, chỉ biết vây quanh một lão già mà lấy lòng, nhưng bà còn có thể làm gì khác?
Bạch Du đứng dậy khỏi mặt đất, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nhìn lão già trước mặt nói: “Đừng nghĩ đến những chiêu trò vớ vẩn nữa, Thượng thư đại nhân.”
“Ta đã quyết tâm làm gì thì sẽ làm điều đó, ta chính là con gái ruột của Vương di nương. Năm đó ngài chỉ cần ngoắc tay, bà ấy đã lao vào để giải khuây cho ngài, hủy hoại cả đời mình. Ta cũng giống như bà ấy, đầu óc chỉ toàn đàn ông, cha không thể thay đổi được ta.”
Lời nói này thật hùng hồn, khiến Bạch Thu Bình câm nín.
“Con… Con vì sao lại làm vậy!” Bạch Thu Bình cảm thấy bất lực, nghĩ đến việc đứa con gái bất hiếu này đang nắm giữ tính mạng của cả ba họ Bạch thị, ông liền cảm thấy gáy mình lạnh toát.
“Còn vì sao nữa?” Bạch Du thở dài, lo lắng cho trí thông minh của Bạch Thu Bình.
“Đương nhiên là vì muốn người đàn ông của ta được bình an vô sự đến đất phong, làm một vị Vương gia nhàn tản, an nhiên sống hết quãng đời còn lại.”
Tạ Ngọc Cung ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã không thể đứng thẳng lưng.
Bốn chữ “người đàn ông của ta”, giống như một con d.a.o dài đ.â.m vào bụng Tạ Ngọc Cung.
Sống lưng hắn như có rắn bò, ngứa ngáy khó chịu.
Cả đời hắn chịu đủ nhục nhã, ngay cả phụ hoàng ruột thịt cũng hận hắn, chán ghét hắn, bỏ rơi hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/80.html.]
Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, kiên cường trưởng thành, người khác càng coi thường hắn, hắn càng muốn vươn lên từ trong bùn lầy.
Nhưng… nhưng bây giờ chỉ cách một bức tường.
Có một người, vai gầy yếu như cây trúc, mặt bị đánh sưng vù, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng vẫn dang rộng đôi cánh non nớt để che chở cho hắn.
Hắn cao lớn “che trời lấp đất” nhưng lại phải co ro dưới đôi cánh yếu ớt như vậy, làm sao có thể thẳng lưng được?
Nàng muốn hắn bình an đến đất phong, sau đó sống một cuộc đời nhàn hạ.
Tạ Ngọc Cung muốn cười, liền thật sự cười.
Nhưng trong nụ cười của hắn không có chút vui vẻ nào, mà là sự châm chọc cùng sát khí đằng đằng.
Sự châm chọc và sát ý của Tạ Ngọc Cung đều hướng về người phụ nữ trong phòng, hướng về đôi cánh che chở không hề báo trước của nàng.
Lòng tốt nóng bỏng dễ dàng làm tan chảy xương sống sinh trưởng trong gió tuyết, phản ứng đầu tiên của hắn là đau đớn, phản ứng thứ hai là lật đổ sự che chở khó hiểu này.
Giống như một con ch.ó hoang bị đánh đập, bị chửi rủa, đói rét, người mang bánh bao đến gần chắc chắn sẽ không nhận được sự biết ơn, mà là bị cắn xé đến m.á.u thịt be bét.
Hắn là Tạ Ngọc Cung, khi nào thì đến lượt một nữ nhân bảo vệ?