"Mày  đây, cái đồ tiện nhân!"
 
Tạ Thầm đuổi theo.
 
Đáng tiếc,   động đậy,  cũng   .
 
 Tạ Thầm  thấy , lập tức lao tới, "A Ngọc, em  báo công an , cứ  là đồ của em đều ở chỗ cô , mau  !"
 
"A Ngọc, em  báo công an , mau lên!"
 
  thèm đếm xỉa đến Tạ Thầm, ngược   về lấy một chiếc gùi, lên núi cắt cỏ lợn, mãi đến chiều mới về.
 
--- Chương 10 ---
 
Cả một buổi chiều, Tạ Thầm đều lo lắng bám theo .
 
Hắn  ngừng gào thét thảm thiết bảo   báo cảnh sát.
 
Nói rằng đồ của  đều ở chỗ Thẩm Niệm.
 
Thậm chí còn  rõ ràng những thứ đó, Thẩm Niệm  giấu ở .
 
Đáng tiếc,  đều   phản ứng gì.
 
Tạ Thầm  bao giờ  khoảnh khắc nào vô lực như chiều nay.
 
Cái cảm giác trơ mắt   việc xảy ,  bất lực    gì, thực sự khiến  sụp đổ.
 
  lạnh  Tạ Thầm, thu dọn chiếc gùi,  về nhà.
 
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Về đến nhà, cổng lớn đang mở.
 
Từ đằng xa,   thấy một bóng   sấp  bậc cửa.
 
Trên đầu  một lỗ lớn, m.á.u chảy lênh láng khắp nơi.
 
"Mẹ!!!!!!!!!"
 
Tạ Thầm như đứt từng khúc ruột.
 
Lao tới định đỡ Lưu Thúy Hoa dậy.
 
Đáng tiếc, giờ  còn chẳng  là , đương nhiên bất lực.
 
"A Ngọc, mau, mau đỡ   dậy, đưa  bệnh viện, đưa  bệnh viện !"
 
"A Ngọc,  cầu xin em, cứu lấy  , A Ngọc!"
 
" cầu xin em, mau lên!"
 
 đỡ bà  dậy.
 
Sau đó   gọi trưởng thôn đến.
 
Trưởng thôn   thấy bà   , hỏi    đưa  bệnh viện .
 
 rụt rè  rằng,    tiền.
 
Lúc , nhà bình thường nào  tiền chữa bệnh.
 
Trưởng thôn   cách nào khác, đành gọi  đến giúp đỡ Lưu Thúy Hoa dậy,    gọi thầy lang.
 
Trong lúc đó Tạ Thầm vẫn luôn gào thét thảm thiết.
 
"Chu Ngọc! Em  tiền mà! Tại  em  cứu  , tại !"
 
"Sao em  thành  thế ? Lòng  của em  ? Trước  em là   đến nhường nào chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cai-gia-cua-loi-the/chuong-5.html.]
 
"Sao em,  em  biến thành bộ dạng ?"
 
"Em, em thực sự quá khiến  thất vọng! Một  lương thiện như em cuối cùng    ?"
 
"Nếu   em  đến thế, yêu  đến thế,    giao   cho em? Chu Ngọc, em đừng phụ lòng ,   ?"
 
Tạ Thầm thấy   hề động lòng, cuối cùng cũng  xuống bậc cửa, nắm chặt lấy tóc .
 
"Xin  em, A Ngọc."
 
"Em chắc chắn hận    ? Em hận     đưa đồ của em cho  ngoài, em hận   nghĩ cho em, cho nên em mới   cứu  !"
 
"A Ngọc,  thực sự  hối hận,  hối hận."
 
" tưởng cái c.h.ế.t là điểm cuối,  c.h.ế.t , em cũng  còn cách nào với  nữa, dù em  hận đến ,  cũng   thấy."
 
", tại  chứ, tại  chứ..."
 
--- Chương 11 ---
 
   thời gian bận tâm đến sự gào thét thảm thiết của Tạ Thầm.
 
Mà là  gọi cảnh sát đến.
 
Trưởng thôn tưởng là  trộm đột nhập  nhà cướp bóc, nên mới   thương .
 
Vì sự an nguy của  dân trong thôn, ông  đương nhiên cũng ủng hộ  báo cảnh sát.
 
Cảnh sát đều   kinh nghiệm, chẳng bao lâu  khoanh vùng  Thẩm Niệm,  cũng  nhanh  bắt.
 
Người trong thôn thấy chuyện   liên quan đến Thẩm Niệm, lời  tiếng  đều bắt đầu lan truyền.
 
Còn  thì  chút bối rối,    .
 
Gặp ai cũng  là  thể nào.
 
"Không thể , chắc chắn là  hiểu lầm."
 
"Thẩm Niệm và Tạ Thầm lớn lên cùng  từ nhỏ, họ sẽ   gian díu ,  tin Tạ Thầm!"
 
Người trong thôn thấy  kiên định tin tưởng Tạ Thầm, hơn nữa còn chăm sóc   chồng đang hôn mê  tận tâm, đều  kìm  lắc đầu.
 
Ánh mắt   đều  đáng thương.
 
"Ôi, nàng dâu  thế ,  nhà họ Tạ đúng là  mắt như mù mà."
 
" đấy, còn   mụn con nối dõi, những ngày      đây!"
 
" là con cái nhà họ Tạ, c.h.ế.t  mà cũng chẳng để   yên ."
 
 như   thấy tiếng bàn tán của  ,  xuống bậc cửa.
 
Linh thể của Tạ Thầm căn bản  ai  thấy.
 
Dù   cầu xin khắp lượt, cầu xin  , nhờ họ giúp đưa Lưu Thúy Hoa  bệnh viện cũng  ai  thấy .
 
Thậm chí đến  , Tạ Thầm quỳ xuống.
 
 chỉ  thể bất lực     thẳng đơ  giường.
 
Không  từ lúc nào, Tạ Thầm cũng  xuống bậc cửa theo.
 
"A Ngọc,  thực sự  hối hận."
 
"A Ngọc......."