CÁI KẾT DÀNH CHO CHỊ DÂU - Chương 117

Cập nhật lúc: 2024-11-15 12:53:22
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàn Ý Lan thật sự ngủ , tiện lật vì sợ ảnh hưởng đến bên cạnh đang ngủ ngon, nàng cứ ngẩn im như .

Nàng suy nghĩ lâu, cho đến khi mắt mỏi, đau nhức thì mới nhắm mắt .

Cùng lúc đó, Ninh Hồi mơ thấy Bùi Chất, nàng còn đang đắc ý thì thấy một tiếng kêu váng trời của Thanh Thanh Thảo Nguyên.

“Này! Mau dậy , đừng ngủ nữa, mau dậy ! 15 vạn, 15 vạn dừng động đậy gì nữa .”

Ninh Hồi ầm ĩ đến đau đầu, nàng nhăn mày, bịt chặt tai , mơ màng : “Cái gì ?”

Thanh Thanh Thảo Nguyên suýt nữa nhảy cả lên trời, nó thể kiên nhẫn nữa: “15 vạn đấy, màu đào Dạ Dạ Hương thôi, đợi một lát nữa chúng nhảy loạn lên thì , nó chỉ lấy bàn tay gấu của nó, gõ lên đầu nàng cho nàng tỉnh táo trở : “Còn ngủ ! Còn ngủ ! Mau dậy đồ con lợn !”

Ninh Hồi nó ầm ĩ đến Dạ Dạ Hương liền bừng tỉnh, nàng hốt hoảng dậy, đập một cái lên đầu .

Một tiếng bốp vang lên, Hàn Ý Lan đang ngủ say cũng vội vàng mở mắt, hỏi: “Biểu tỉ… ?”

Thanh Thanh Thảo Nguyên càng giục giã, Ninh Hồi cũng khỏi gấp gáp, liền ngay: “Ta đào hoa.”

“Giữa đêm giữa hôm đào hoa cái gì chứ?” Hàn Ý Lan cảm thấy kỳ lạ.

Ninh Hồi ngủ dậy, gì còn đầu óc nghĩ đến chuyện khác, nàng kéo Hàn Ý Lan hỏi: “Ta thể đào Dạ Dạ Hương ?”

Hàn Ý Lan khó hiểu: “Dạ Dạ Hương?”

Ninh Hồi gật đầu: “Ừm ừm, đúng .” Trong đêm rõ lắm, nàng chỉ thể sờ sẩm sáp chỗ Hàn Ý Lan: “Ta là tỉ tỉ, sẽ lấy của .”

Nàng luôn nhấn mạnh là tỉ tỉ, lúc chuyện khiến khác dở dở , Hàn Ý Lan : “Nếu như tỉ tỉ thì tặng tỉ là , lúc nào đào mà chứ, cứ nhất định là bây giờ?”

Ninh Hồi hổ bứt tóc : “Chuyện , bây giờ ngủ .”

Hàn Ý Lan: “…” Lúc nãy rõ ràng tỉ là ngủ ngon hơn ai hết.

Trong lòng Hàn Ý Lan Ninh Hồi một câu nhưng vẫn thắp đèn cho nàng.

Mặc dù Ninh Hồi bảo nàng cứ ngủ thêm nhưng nàng vẫn dậy theo cùng.

Đào hoa thì chỗ để, Hàn Ý Lan để ngọn nến xuống một chồng đá, tìm bồn hoa với Ninh Hồi.

Ninh Hồi xoay lưng với nàng, dùng con d.a.o nhỏ đào đất, khẽ để một bông gian thảo nguyên.

Thanh Thanh Thảo Nguyên nhận lấy bông hoa, cầm nó trong tay như đang cầm tổ tiên của , di chuyển từng chút từng chút một tới một hố đất nhỏ đào .

Nhìn thấy Thanh Thanh Thảo Nguyên trồng hoa nghiêm túc, Ninh Hồi thở phào một .

Con gấu trúc vẫn là con gấu trúc đây, thấy giá trị xanh hóa là nữa, còn nàng thì còn nàng của đây nữa, 15 vạn, nàng thể điềm tĩnh như .

Mặc dù lấy đến tay nhưng hiện giờ nàng vẫn giả vờ, cúi đầu đào đất thật nghiêm túc.

Hàn Ý Lan lấy một chiếc bát sứ sang: “Tạm thời để nó trong , ngày mai tỉ tỉ chuyển cũng .”

Ninh Hồi gật đầu, cầm bông hoa đặt trong chiếc bát, Hàn Ý Lan thấy quen, tự tay đào thêm mấy bông nữa.

Ninh Hồi chăm chú một lát ấn chỗ hoa Hàn Ý Lan đào thêm trong đây, thứ quý giá như , nãy nàng để gian một bông, lấy thêm nữa hợp lý .

Hàn Ý Lan ngăn nàng nên đành thôi.

Tâm trạng Ninh Hồi , nàng cầm chiếc bát lên hỏi: “ , quên mất hỏi , hạt của Dạ Dạ Hương là từ ?”

Biểu nàng tay nhỏ chân nhỏ, thể bay mái trèo tường ? Không đúng, thể bay mái trèo tường cũng chắc thể lấy .

Nàng hỏi đến chuyện , Hàn Ý Lan cũng hề giấu giếm: “Người khác tặng .”

Ninh Hồi oa một tiếng: “Hắn thật rộng rãi.” Người thật quá hào phóng.

Hàn Ý Lan nén : “ là khá hào phóng, lúc thấy còn thấy kinh ngạc.” Giá trị của túi hà bao hạt Dạ Dạ Hương căn bản dùng lời thể hình dung .

Quan trọng hơn hết là…

Nó sinh trưởng ở nơi vách đá cheo leo, vực sâu vạn trưởng, gần như thể chạm tới.

Cũng bởi vì hiếm như nên mới đáng quý.

Ninh Hồi phủi bùn đất tay, tò mò hỏi: “Muội quen ?”

Hàn Ý Lan nhúng chiếc khăn tay xô nước bên cạnh lau tay, lông mi nàng chớp chớp, nàng khẽ : “Không quen , cũng ai quen .”

Nàng cũng quen .

Nàng chỉ trong tay một thanh kiếm, tay mấy vết sẹo và cả bóng lưng gầy gò mỗi rời .

“Hả? Không quen ? Vậy vì tặng cái ?” Đây thật sự là một loại hoa bình thường.

Hàn Ý Lan trả lời: “Hắn từng cứu nhưng nhớ .”

Ninh Hồi mỉm : “Biểu ở Bình Xuân hành y cứu , cứu nhiều , nhớ cũng là bình thường thôi.”

Hàn Ý Lan xòe tay : “Có thể là như .”

Ninh Hồi tò mò về thể hái Dạ Dạ Hương, nàng khẽ nhăn mày, hỏi: “… Vậy biểu bây giờ đang ở ?”

Hàn Ý Lan , ngọn nến đặt chồng đá lắc lư, nàng mím môi: “Muội , ngũ hồ tứ hải, thiên nam địa bắc, nhất định là ở một nơi nào đó.”

Ninh Hồi lấy tay che nến, nàng nghiêng đầu Hàn Ý Lan: “Hả?”

Trời sắp sáng, Hàn Ý Lan kéo nàng trong phòng: “Bèo nước gặp , thể .”

Hiệp khách giang hồ, tới lui một dấu tích, nàng cũng c.h.ế.t là sống ở .

Người của Tấn Viên vẫn lấy đầu của , vì nàng mà đám của Tấn Viên nhốt mấy ngày, suýt chút nữa còn mất mạng trong thủy lao.

Đối với nàng, đây là một tai họa quá sức bất ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cai-ket-danh-cho-chi-dau/chuong-117.html.]

âm dương cách biệt, bởi nàng cũng thể chính xác việc rời khỏi Bình Xuân, chịu ràng buộc gì là phúc là họa.

Hàn Ý Lan đóng cửa , lưng dựa then cửa, khẽ một tiếng…

Thực nàng cũng từng giấc mơ hiệp khách, tiêu d.a.o tự tại giang hồ, chỉ là khi lớn lên, nàng còn những giấc mơ viển vông nữa.

Hai tỉ về giường nhưng ai ngủ , một tâm tư phiêu bồng, trong lòng rầu rĩ, còn một tươi vui vẻ, giá trị xanh hóa bên trong màn hình hiển thị phát ánh sáng xanh từ từ tăng lên, trong lòng vô cùng kích động.

Con nhảy nhót cuối cùng cũng dừng , cộng với cả đây tròn 83 vạn.

Cánh cửa 100 vạn ở ngay mắt, Thanh Thanh Thảo Nguyên ở trong gian, lấy chiếc khăn tay nhỏ lau nước mắt của , thật dễ dàng, thật sự là dễ dàng gì.

Ninh Hồi và Thanh Thanh Thảo Nguyên cùng phấn khích như , mãi đến khi trời sáng nàng mới miễn cưỡng bình tĩnh .

Đồ ăn sáng là do Thanh Đan và Thanh Miêu dậy , chỉ là món cháo đơn giản, rau củ với mấy chiếc bánh.

Buổi sáng khi tỉnh dậy, Hàn Ý Lan khôi phục thần sắc như thường ngày, trừ Ninh Hồi ai sự yếu đuối của nàng tối qua.

Sau khi lấp đầy bụng, Ninh Hồi định về phủ, Hàn Ý Lan cũng đến cửa hàng hương liệu.

Xe ngựa từ từ dừng bên đường lớn, Ninh Hồi vén tấm rèm xe ngựa lên, thấy Hàn Ý Lan đang cửa chuyện với khách hàng, điềm đạm tự nhiên, ánh mặt trời càng chói lóa.

Khóe môi nàng cong lên, nàng yên tâm thả tấm rèm xuống, bưng chiếc bát đang đựng Dạ Dạ Hương lên, tự chìm đắm trong hương thơm của nó.

Tối hôm qua nàng ngủ bao nhiêu, Ninh Hồi định về viện ngủ một giấc thật nhưng ngờ đường về gặp ngay một đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt trông thảm hại.

Người chạy nhanh, thấy nàng liền vui mừng, nắm lấy y phục của nàng trốn đằng , ngoài miệng kêu cứu mạnh liên tục: “Biểu tẩu cứu mạng!”

Ninh Hồi nàng kéo cho xoay vòng quanh, nàng xong , , đây là Hứa Như Ngọc ?

Không sai, chính là Hứa Như Ngọc, chỉ là chạy vội qua, đường ngã nên trông khỏi thảm hại như .

Ninh Hồi khó khăn lắm mới lấy áo của từ tay của Hứa Như Ngọc, nàng còn kịp hỏi chuyện gì thì một đám khí thế hùng hổ lao đến, hùng hổ đầu ai khác chính là Liễu Phương Tứ.

Nàng thật sự hiểu lắm tình huống thế là thế nào, nàng đầu hỏi Hứa Như Ngọc: “Muội ?” Thái độ của Liễu Phương Tứ như thể ăn tươi nuốt sống khác.

Hứa Như Ngọc che miệng, lắc đầu, trong miệng ngừng lẩm bẩm biểu tỉ, cứu mạng.

lúc , Liễu Phương Tứ xông đến mặt, nàng như thấy Ninh Hồi, vòng qua kéo thẳng Hứa Như Ngọc , nàng giơ tay vung một cái tát, một cái tát vẫn hả giận, nàng đổi tai tát thêm cái nữa.

Giọng mang theo tiếng lạnh và châm chọc: “Đồ tiện nhân hổ, đồ chó má chỉ quyến rũ đàn ông, cút giếng soi cái bộ dạng chó má đó của , một họ hàng nghèo hèn như cô tới ở nhờ nhà khác còn định vọng tưởng để trèo cành cao ?”

Nàng giơ tay đẩy Hứa Như Ngọc xuống đất: “Sao cô ngoài ngóng xem, trong phủ thể với tới ?”

Cho dù thế nào Hứa Như Ngọc cũng là khách, Dạ Mai, Dạ Trúc bên cạnh vội vàng lên kéo nàng , ai ngờ nàng trừng mắt , khiến hai thẫn thờ một chỗ, qua đầu về phía Ninh Hồi.

Ninh Hồi cũng rốt cuộc là việc gì, đang ngơ ngác hiểu gì thì thấy Bùi lão phu nhân và Hứa lão phu nhân cùng tới.

Hứa lão phu nhân cho dù thích Hứa Như Ngọc đến chăng nữa thì đó cũng là cháu gái của bà.

Bây giờ giữa nơi đông như đè đất đánh, chịu mấy cái bạt tai, như khác gì với việc lấy mặt mũi của bà già và của nhà họ Hứa vứt xuống đất, giẫm chân lên, chỉ mà còn dày qua xéo mấy .

Hứa lão phu nhân tức giận, lập tức xù lông.

Hứa Phù An vội vàng bước lên đỡ bà, về phía bên : “Nhị biểu tẩu, tỉ mau dừng .”

Liễu Phương Tứ thấy giọng của Hứa Phù An lạnh: “Cô là cái thá gí, giáo huấn một con hồ ly tinh mà tới lượt cô ?”

Cố Diệp Phi

Nói kéo Hứa Như Ngọc từ đất dậy, vung một bạt tai, đánh ngay mặt .

Hứa lão phu nhân bắt đầu xù lông.

Nói thật, Bùi lão phu nhân ở phía bên vẻ ghê gớm nhưng bộ dạng của Liễu Phương Tứ thật khiến lọt mắt.

Bùi lão phu nhân cầm cây gậy, gõ xuống nền đá: “Làm cái gì hả, cái gì hả? Hai đứa các cô điên hết ?”

Rồi với Ninh Hồi: “Con còn đó gì?”

Ninh Hồi một tiếng, cũng cảm thấy giữa trung tâm của cuộc chiến cũng lắm, liền ôm Dạ Dạ Hương bảo bối lùi bên cạnh của bà, ngoan ngoãn đầu hỏi: “Tổ mẫu, con ở đây nhé?”

Bùi lão phu nhân: “…” Ta bảo con đổi chỗ ? Ta bảo con thu dọn tàn cuộc!

Vậy mà con dám giả ngốc, đúng là lười biếng.

Ninh Hồi nghiêng đầu chớp chớp mắt, Bùi lão phu nhân khó chịu nhưng thôi bỏ , để bà già tự giải quyết .

Bà quét ánh mắt sắc như d.a.o về phía đám nha ở đó, giọng vô cùng nghiêm khắc: “Còn ngẩn đó gì, đợi ăn cơm uống ? Còn kéo nhị phu nhân và Hứa tiểu thư ! Tất cả đều mù hết ?”

Âm thanh vang lên, xung quanh như tỉnh từ trong mộng, vội vàng lao đến.

-------------

Tác giả lời :

Cây hoa lê -> Đại trưởng công chúa, cây hoa đào thuyền -> Người đàn ông nhảy sông, Hoa sơn -> Ngụy Vân Noãn, Cây sơn -> Vệ Thuận Phi, Dạ Dạ Hương -> Hàn Ý Lan.

Nói tóm sự ký thác về tình cảm, con càng yêu quý bảo vệ thì giá trị xanh hóa càng cao.

( nhớ là tiểu thiên sứ đoán .)

Con và tự nhiên hòa hợp với thì mới thể lâu dài với .

(Nâng cao giọng.)

sắp xong , cắt cắt cắt… TT.

Loading...