CÁI KẾT DÀNH CHO CHỊ DÂU - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-11-15 12:53:55
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Bùi Chất , Ninh Hồi chống cằm suy nghĩ lâu nhưng đầu óc nàng trống rỗng, một thứ gì cả.
Bỏ , dù cũng bao lâu nữa là tới tối, đến lúc đó thì nàng sẽ , bây giờ cần lãng phí tế bào não nữa.
Ninh Hồi ngáp một cái, kéo chăn của sang, yên tâm ngủ nướng một giấc, nàng ngủ một giấc thẳng đến trưa mới tỉnh dậy.
Nàng dậy hỏi chuyện trưởng công chúa Hoa Dương: “Người ?”
Thanh Miêu trả lời: “Vẫn ạ, vẫn ở viện phía đông.” Nàng lấy đồ ăn từ trong hộp , bày từng món một lên bàn: “Cũng bảo khác phiền, là chuyện với Nhị phu nhân.”
Ninh Hồi uống một ngụm canh, Thanh Miêu gần đưa cho nàng một đôi đũa, mỉm : “Chuyện hôm nay đúng là khiến khác mở mang tầm mắt.” Rồi lập tức chuyển sang cảm thán: “Năm ngoái Nhị phu nhân tay ghê gớm như , về nô tì xem thử thấy khuôn mặt tiểu thư nhà họ Hứa sưng đến mức nổi nữa.”
Thanh Đan cũng thêm một câu: “Nhị phu nhân tay đúng là độc ác thật.”
Ninh Hồi hai bọn họ chuyện qua với cũng cảm thấy thú vị.
Xuân Đào từ bên ngoài , : “Thiếu phu nhân, bên phía Hứa lão phu nhân gọi cô sang, là mời cô sang bên đó một chuyện, chút chuyện với cô.”
Đồ ăn trong tay mới ăn mấy miếng, Ninh Hồi vẫn còn đang đói, nàng nhận lời, đợi đến khi ăn kha khá thì mới dẫn tới căn viện mà nhà họ Hứa đang ở tạm.
Mặt Hứa Như Ngọc bôi thuốc, bên giường mắt ngấn nước mắt, nước mắt chảy vòng quanh nhưng thể rơi xuống vì sẽ chảy lớp thuốc bôi, để diễn tả nỗi ấm ức trong lòng, đúng là một chuyện khó khăn.
Ninh Hồi vén tấm rèm lên để bước , nàng định theo thói quen nhưng thấy hình như phù hợp với tình hình bây giờ nên đành cố kiềm chế .
Hứa Như Ngọc và Hứa Phù An đồng thanh chào một câu biểu tẩu, Ninh Hồi gật đầu coi như trả lời, nàng bước hỏi: “Nhị cô nãi nãi cho gọi cháu tới đây là việc gì?”
Hứa lão phu nhân cho đem một chiếc ghế tròn , bình thường bà dùng gậy nhưng hôm nay chọc giận, vững lắm nên đành cầm một cái trong tay.
Chiếc gậy gỗ gõ xuống nền nhà, bà trầm mặt : “Cháu bộ dạng của Như Ngọc , một cô nương đang yên đang lành nhà giày vò thành như , cháu xem còn gì ?”
Chuyện ngày hôm nay truyền bên ngoài, tạm thời đến việc bọn họ cạnh tranh nổi ở kinh đô, nhưng cản trở đến cháu trai Hàm Chi và đến nhà họ Hứa bọn họ, như nên tính thế nào?
“Họ Liễu đúng là đạo lý.
Tạm đến việc Như Ngọc những việc đó , kể cả cho dù là nó thực sự thì cũng đến lượt cô tay để quản.
Thể diện của nhà họ Hứa cứ khác dẫm đạp như ?”
Hứa lão phu nhân càng càng tức giận: “Cháu dâu, cái phủ là do cháu chủ, cháu cho một câu giải thích, thể rằng trưởng c.h.ế.t , như dẫn cháu gái về phủ thăm họ hàng thích mà chịu cơn giận !”
Ninh Hồi im lặng , gì xen .
Nàng đợi đến khi bà dừng , mới chau mày : “Mặc dù cháu là quản lý phủ nhưng chuyện liên quan gì tới cháu.
Dù trưởng công chúa Hoa Dương và nhị hiện giờ cũng đang ở trong phủ, cháu sẽ dẫn cô nãi nãi và hai vị biểu tới gặp bọn họ.”
Nàng còn kìm mà mỉm : “Trong lòng cô nghĩ gì thì cứ như , giống như những gì với cháu ban nãy, cô cứ rõ ràng với hai bọn họ.
Nàng tin với tính tính của trưởng công chúa Hoa Dương và Liễu Phương Tứ, khi những lời , khả năng sẽ đánh Hứa Như Ngọc nữa.
Hứa Phù An vẻ là hiểu rõ tình hình, nàng vội vàng tiếp: “Nhị biểu tẩu hung hãn như , dám đến mặt cô , sợ rằng còn một hai câu ầm ĩ nữa nên đương nhiên mới nhờ đại biểu tẩu chủ.”
Hứa lão phu nhân gật đầu: “Phù An .”
Ninh Hồi chỉ chứ gì, Thanh Miêu ở phía lén lườm Hứa lão phu nhân một cái phụ họa: “Lão phu nhân và hai vị biểu tiểu thư nếu như đòi công bằng thì đương nhiên tới mặt chính chủ, hoặc cùng lắm cũng là lão phu nhân đang ở viện Phúc An, lão nhân gia cũng thể chủ chuyện , vì cứ một mực những điều mặt thiếu phu nhân của chúng , là để gì?”
Nàng hừ một tiếng: “Chẳng qua là thấy thiếu phu nhân chúng tính, dễ dắt mũi.”
Bị khác trúng tim đen, da mặt Hứa lão phu nhân giật giật, chuyện phát triển đến nước thì đương nhiên bà nghĩ các để níu kéo chút thể diện.
Đi thẳng tới chỗ của con trưởng công chúa Hoa Dương chỉ chuyện tồi tệ hơn, đến Phúc An viện của bà già đáng c.h.ế.t thì lấy lòng cũng tác dụng gì.
Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ còn duy nhất Ninh thị tính, tính tình mềm mỏng.
Tốt gì cũng là phu nhân, quản lý cả phủ , là thê tử của Bùi Chất, lời cũng sức nặng.
Bà tìm đến nàng thì còn thể tìm ai nữa!
Mặc dù trong lòng nghĩ như nhưng bên ngoài Hứa lão phu nhân vẫn nhận, bà giả vờ tức giận: “Cái con nha đầu ăn kiểu gì hả?”
Thanh Miêu còn lâu mới sợ bà , thấy Ninh Hồi ý định ngăn cản, liền đáp : “Đương nhiên là nô tỳ thật , Hứa lão phu nhân đòi công đạo ? Lão phu nhân đừng sốt ruột, nếu lão phu nhân một chuyến đến chỗ hai thì nô tì thể cho , đảm bảo những lời trong lòng lão phu nhân sẽ truyền đạt đầy đủ, rõ ràng cho hai phu nhân đó .”
Sau khi xong, đợi Hứa phu nhân gì, Ninh Hồi mỉm , gật đầu với nàng .
Thanh Miêu lập tức chạy ngoài, chạy như bay đến căn viện của Liễu Phương Tứ như những gì nàng .
Ở bên , Liễu Phương Tứ từ sáng đến chiều, mắt sưng như hạt hạch đào, vùi đầu trong lòng trưởng công chúa Hoa Dương , kể những lời đau lòng mà Bùi Đô với nàng , nghẹn ngào: “Mẫu , xem vì thể như chứ…”
Trưởng công chúa Hoa Dương đẩy vai cho nàng thẳng lên, quát một tiếng: “Im miệng, , , , chỉ , chuyện đàng hoàng cho .”
Liễu Phương Tứ cũng nhưng trong lòng khó chịu, thể khống chế , ấm ức sụt sùi : “Đã như mà mẫu còn con…”
Trưởng công chúa Hoa Dương đau lòng, đau đầu, quát mắng nàng nữa, đưa tay lên lau nước mắt cho Liễu Phương Tứ: “Được , còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lớn, những lời đó của nam nhân thì bỏ qua.”
Trong phòng ngoại trừ hai mẫu nữ bọn họ, còn khác nữa, trưởng công chúa Hoa Dương nhạt một tiếng thẳng: “Nói dễ đến chăng nữa thì đến đêm tân hôn cũng trùm chăn ngủ , một sẽ hai, hai thì sẽ ba, con suy nghĩ linh tinh gì chứ.”
Nói gõ đầu nàng : “Ngu ngốc!”
Liễu Phương Tứ cắn chặt răng, ngập ngừng một hồi bật , nước mắt tràn bờ đê: “Quan trọng là đầu tiên…”
Trưởng công chúa Hoa Dương: “… Con, con cái gì?”
Liễu Phương Tứ mẫu hiếm khi mới ngẩn một , nàng lặp câu nữa.
Trưởng công chúa Hoa Dương phắt dậy, đập tay xuống bàn, tức giận : “Nói , rốt cuộc là chuyện gì!”
Liễu Phương Tứ âm thanh cho sợ hãi, quên mất cả việc , ngơ ngác trả lời: “Chính, chính là vẫn viên phòng ạ…”
Đêm tân hôn, Bùi Đô thoải mái, thẳng giường để ngủ, Bùi Đô chuyện việc gì cũng đàng hoàng, đồng ý thành với nàng thì thể cố tình lừa nàng .
Hắn thoải mái thì nàng cũng thể ép , nên đành cả đêm.
Lúc đó Chu thị vẫn còn, bà vốn dĩ thích Liễu Phương Tứ, đương nhiên tất cả sẽ thuận theo con trai, những quản những chuyện mà còn giúp che giấu.
Tân hôn viên phòng, cho dù tâm trạng nàng đến chăng nữa thì cũng là chuyện ngoài, hơn nữa ngày tháng về còn dài, nàng cũng cần vội vàng.
Ai ngờ là Chu thị chết!
Trước bữa tiệc mùa thu trong phủ Trưởng công chúa, Bùi Đô còn đến phòng của nàng nhưng nhất quyết để tang cho Chu thị nên chỉ đắp chăn, chuyện đơn thuần, hề chạm nàng .
Cố Diệp Phi
Về ở phủ Trưởng công chúa, nàng Ninh Hồi tính kế ngược , Bùi lão thái bà cấm túc gần hai tháng trời, Bùi Đô bắt đầu tới thư viện Ứng Thiên đảm nhận công việc giảng dạy, sớm về muộn, nàng cũng bắt ép .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cai-ket-danh-cho-chi-dau/chuong-119.html.]
Bùi Đô đối xử với nàng dịu dàng, chuyện càng nhẹ nhàng, ôn hòa, bình thường lúc nào cũng nể mặt nàng .
Thực nàng cũng suy nghĩ lung tung nhưng thật sự là chịu đựng nổi nữa, kết quả là tối hôm nàng định sang canh chừng thì thấy những lời như .
Nước mắt chảy mặt Liễu Phương Tứ, mắt nàng đỏ quạnh: “Mẫu … hôm qua tới thư viện Tề Châu Minh An, con , rõ ràng bên đó cần tới, như rõ ràng là để trốn tránh con, cứ ghét con như mẻ .”
Sắc mặt trưởng công chúa Hoa Dương đổi, trong lòng vô cùng phức tạp, bà kỹ Liễu Phương Tứ, đứa con gái của bà đúng là ngốc thật nhưng cũng tới nỗi nào.
Dựa sự hiểu của bà về đàn ông thì thể chuyện như , nhà họ Liễu bọn họ thể như .
Chẳng lẽ Bùi Đô thật sự là một Liễu Hạ Huệ?
Trưởng công chúa Hoa Dương chau mày : “Nói , chuyện con định thế nào: “Khóc, , , chỉ , con mặt thì tác dụng gì chứ, con mà mặt đàn ông của con!”
Liễu Phương Tứ ấm ức : “Con gái cũng …”
Lúc chuyện, ánh mắt Bùi Đô thật sự lạnh lùng, bên ngoài nhưng bên trong mắt hờ hững, khác gì cha chồng mà nàng gặp mấy , xa lạ một cách đáng sợ.
Nàng buồn nôn, giẫm mạnh chân xuống đất: “Tại thể đối xử với con như chứ?”
Trưởng công chúa Hoa Dương buồn tức giận nữa, gõ đầu nàng : “Đó là mà con sống c.h.ế.t đòi cho bằng , bỏ cả thể diện để bám lấy, hạ thuốc để ván đóng thuyền, bây giờ thành như thì còn thể trách ai nữa, còn chính là cái đồ ngu ngốc như con ?”
Nói thật, nếu đổi thành khác ép cưới như mà thể như Bùi Đô thì đúng là suиɠ sướиɠ.
Bùi Đô ngủ là ngủ, cũng nạp , đến một nha hầu phòng cũng , lúc nào cũng nể mặt chính thất là nàng .
Nghĩ đến đây, trưởng công chúa Hoa Dương lấy một đồ của nhà họ Liễu , hừ, bà bình tĩnh trở .
Trầm giọng : “Tình cảm thể bồi đắp , con cũng cần vội vàng, ngày tháng còn dài.”
Liễu Phương Tứ : “Nếu thật sự định như cả đời thì ?”
Trưởng công chúa Hoa Dương tức giận: “Còn là thế nào nữa, nếu con sống nữa thì hòa ly là xong, dù vẫn viên phòng, sợ gì chứ! Con gái của Hoa Dương chẳng lẽ sợ gả , cho dù gả , chẳng lẽ tìm một nam nhân tới ở rể ?”
Liễu Phương Tứ đến chuyện hòa ly lập tức xua tay: “Không , con hòa ly.”
Thấy nàng như , trưởng công chúa Hoa Dương : “ là đồ ngu ngốc, tại sinh một đứa ngu ngốc như con chứ!”
lúc đó thì Thanh Miêu qua, Dạ Mai dẫn nàng trong, hết tất cả những gì Hứa lão phu nhân .
Trưởng công chúa Hoa Dương xong hừ lạnh liên tục, Liễu Phương Tứ đến tên của Hứa Như Ngọc lập tức lấy tinh thần, tức giận đá bay chiếc ghế .
Trưởng công chúa Hoa Dương kéo nàng , lạnh lùng Thanh Miêu : “Công bằng? Bà còn đòi công bằng với bản cung!”
Thanh Miêu sợ, nàng trả lời xong liền thấy một tiếng lạnh của vị , dặn dò thị nữ cận, đắc lực nhất bên cạnh : “Đi, ngươi bản cung qua đó, giải quyết chuyện .”
Thị nữ , lập tức hiểu ý của trưởng công chúa, gật đầu đáp theo Thanh Miêu .
Sau khi Thanh Miêu chạy , Hứa lão phu nhân lo lắng liền liên hồi, trách móc Ninh Hồi: “Phủ đúng là quy tắc, một con nha đầu mà còn nhiều chuyện hơn chủ nhân.”
Ninh Hồi gọi cầm ghế đến để xuống từ lâu: “Cô nãi nãi , trong phủ cháu từ đến giờ đều quy tắc như .”
Hứa lão phu nhân nghẹn lời: “Cháu là đương gia phu nhân, quy tắc thì lập quy tắc, quy tắc thì còn thể thống gì nữa.”
Ninh Hồi tươi đáp : “Không chứ, hiện giờ phủ quốc công phát triển nhanh như , cũng thể thống đấy chứ ạ.” Cả kinh thành con cháu nhà nào ghe gớm hơn gia đình bọn họ nữa.
Hứa lão phu nhân nghẹn lời, trong lòng tức giận nhưng thể thể hiện bên ngoài, bà dậy, tức giận qua .
Thanh Đan và thị nữ cùng lúc đó trong.
Thị nữ đây là trong cung, khí thế cũng bình thường, bước trong thẳng, thẳng: “Nghe cháu của Hứa phu nhân đang chuẩn cho kỳ thi mùa xuân.” Lão phu nhân ầm ĩ chuyện lên thì sẽ gây họa cho ai.”
Sắc mặt thị nữ lạnh nhạt: “Kỳ thi mùa xuân , điện hạ nhà , lão gia và mấy vị đại công tử quản , nhưng cho dù bảng vàng tên thì con đường quan lộ về e rằng cũng dễ .”
Hứa lão phu nhân trợn tròn mắt, thị nữ tự nhiên nở một nụ : “Hứa lão phu nhân, trưởng công chúa điện hạ và Nhị phu nhân thích hai cô cháu gái của bà, nếu bọn họ còn xuất hiện bẩn mắt của hai vị đó, khiến hai bọn họ vui.”
Người thị nữ nâng cằm lên: “Chỉ cần là chuyện gì liên quan một chút đến Hừa thừa tướng thì về e rằng sẽ khó, lẽ phu nhân hiểu rõ nên thế nào.”
Hứa lão phu nhân thẫn thờ ghế, chỉ nàng : “Ngươi, ngươi đang uy hiếp…”
Người thị nữ chỉ : “Không, chỉ đang chuyện công bằng với lão phu nhân.”
Hứa lão phu nhân câu nào, hai mắt lộn ngược ngất .
Ninh Hồi mấy máy miệng, thầm suýt xoa vì sự phát triển .
Hứa lão phu nhân ngất , chuyện đến đến đó coi như chấm dứt, trưởng công chúa Hoa Dương ở lâu, một lát đó dẫn rời .
Ninh Hồi viện, chăm lo cho đống hoa cỏ, nghĩ chuyện hôm nay thì lắc đầu liên tục.
Là do hoa thơm, do cỏ xanh, vì tự khổ như .
Hôm nay Bùi Chất về sớm, nhưng tới giờ là về.
Hắn về bảo Thanh Đan Thanh Miêu chuẩn đồ cho , Ninh Hồi vội vàng bỏ chiếc kéo cắt giấy trong tay xuống, hỏi: “Thu dọn đồ đạc gì ?”
Hỏi xong nàng vui mừng: “Có là cùng tới huyện Tử ?”
Bùi Chất lên giường gì, Ninh Hồi gần chỗ , sáp gần, đôi mắt cong lên: “Ai ya, Bùi Chất, gì? , trưa còn sẽ tính sổ với , rốt cuộc là tính sổ chuyện gì ?”
Bùi Chất hừ lạnh mộ tiếng, đưa tay bóp lấy mặt nàng, khuôn mặt vô tình : “Tính sổ chuyện gì? Nàng lời giữ lời cả đêm về, nàng xem tính sổ chuyện gì?”
Ninh Hồi chau mày, chuyện cả đêm về thì cô thừa nhận, nhưng…
“Ta lời giữ lời bao giờ?”
Từ đến nay nàng luôn là giữ chữ tín! Đây là một sự sỉ nhục lớn với nàng!
Bùi Chất chau mày, lạnh lùng vô tình: “Tối hôm qua, là ai hứa với sẽ về sớm?” Hắn nhếch miệng: “Hả?”
Sau khi nhắc , Ninh Hồi mới lờ mờ nhớ , chút ấn tượng với chuyện .
Lúc đó hình như nàng vẫn còn đang ngủ, cứ hôn và cắn chỗ đó nên gì nàng cũng nhận lời hết.
Ninh Hồi bĩu môi, lao lòng , hai tay bưng mặt lên, ngẩng đầu nhỏ: “Cũng là cố tình quên chuyện .”
Nàng mỉm , hôn , sáp bên tai nhỏ: “Buổi tối nhớ lắm.”
Hương thơm lan mũi, ôn ngọc ôm trong lòng thêm câu mềm nhũn, khóe môi Bùi Chất cử động, ôm chặt lấy , một tay giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u nàng, ôm trọn lấy đôi môi đang hé mở .
Một lát , mới khàn khàn : “Nói câu thêm mấy nữa .”
Ninh Hồi ôm lấy cổ , đôi mắt hạnh sáng rõ: “Ta nhớ lắm, nhớ lắm, nhớ lắm.”
Bùi Chất áp nàng xuống giường, trán hai chạm , khẽ : “Tốt thật, mỗi ngày nàng đều nhớ nó mấy .”
Ninh Hồi cũng với : “Được chứ!”.