CÁI KẾT DÀNH CHO CHỊ DÂU - Chương 28

Cập nhật lúc: 2024-11-15 10:55:09
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió thu bên ngoài thổi mạnh, Ninh Hồi ngoài một lát chạy nhà, cởi áo choàng nhung mỏng bên ngoài, tháp mấy tiểu nha đầu dọn dẹp nội vụ.

Xuân Đào vòng qua bình phong tiến : “Thiếu phu nhân, ở chính viện tới là phu nhân mời tới từ đường một chuyến.”

Ninh Hồi vội vàng lên, nghi hoặc khó hiểu: “Vô duyên vô cớ tới đó gì?”

Xuân Đào cũng hiểu, chỉ lắc đầu, Thanh Đan cầm áo choàng mới đặt xuống giường lên, hỏi Xuân Đào: “Là bảo ai tới mời?”

“Đồng Chi tỷ tỷ, Đồng Diệp tỷ tỷ tới thư phòng Thế tử .”

Thanh Đan đến đây liền hiểu gật đầu : “Vậy thiếu phu nhân, chúng mau thôi, đừng để đợi lâu.”

Phủ quốc công rộng, từ viện Tây Cẩm tới cũng mất một thời gian, khi Đồng Chi đưa nàng tới cửa viện, Bùi Chất tới một bước, Đồng Diệp ở cửa lớn, từ xa uốn gối chào hỏi nàng.

“Sao ngươi bên ngoài?” Ninh Hồi hỏi.

Đồng Diệp từ thư phòng tới đây cùng Bùi Chất, thở lạnh lẽo đó vẫn còn khiến nàng kinh hồn thôi, hiện giờ Ninh Hồi tới mặt, giọng dịu dàng của nàng cảm thấy đỡ hơn ít, nàng vội vàng đáp: “Phu nhân dặn dò, nô tỳ chờ thiếu phu nhân và Thế tử tới thì hồi viện của , cần trông chừng ở đây nữa, đang đợi thiếu phu nhân tới, lát sẽ sẽ cùng Đồng Chi về.”

Ninh Hồi hiểu vì Bùi Chu thị , trong lòng đầy hoài nghi gật đầu với Đồng Diệp bước trong.

Ban ngày ban mặt, bàn thờ trong từ đường thắp hai ngọn nến to bằng cánh tay, gió thu bên ngoài thổi , lắc lư vài cái suýt chút nữa thì dập tắt, Bùi Chất và Tề Thương yên ở cửa, thấy Ninh Hồi tới cũng chỉ hờ hững liếc qua một cái.

Ninh Hồi đến gần thấy bóng dáng Bùi Chu thị quỳ ở đệm hương bồ, mơ hồ còn thể thấy tiếng của chuỗi hạt ngọc.

Ninh Hồi chằm chằm Bùi Chu thị một lát vẫn thấy bà nhúc nhích, nghiêng đầu về phía Bùi Chất hỏi: “Chúng tới đây gì thế?”

Bùi Chất siết chặt trâm cài trong tay áo, lạnh giọng trả lời: “Thế thì hỏi gọi chúng tới.”

Vẻ mặt lạnh lùng, cả đuôi mày lẫn khóe mắt đều là vẻ u ám, Ninh Hồi lặng lẽ nhích sang một bên vài bước.

“Nếu tới thì , ngoài cửa?” Bùi Chu thị xoay , vẫn lưng : “Tề Thương, mấy các nguoi ngoài chờ .”

Bùi Chất và Ninh Hồi phản bác lời Bùi Chi thị, Tề Thương, Thanh Đan và Thanh Miêu cùng ngoài cửa.

Ninh Hồi theo Bùi Chất bên trong, ở bên trái cách Bùi Chu thị xa, từ đường đốt hương nên ấm áp hơn bên ngoài một chút, một lát lòng bàn tay đều đổ chút mồ hôi.

Trong lòng Ninh Hồi ngừng cùng Thanh Thanh Thảo Nguyên suy đoán xem Bùi Chu thị gọi họ tới đây gì.

Bùi Chu thị quỳ đất cuối cùng cũng lên.

lấy hương điểm ánh nến, lắc lư nhẹ cắm lư hương ở giữa.

“Đồ bảo Đồng Diệp đưa tới, con thấy ?”

Bùi Chất trả lời bà cũng để ý, tiếp tục : “Lúc khi thả Vương ma ma , tận mắt con lớn lên từng ngày, cuối cùng sẽ một ngày như , chỉ là ngờ ngày tới nhanh như .”

Con trai bà mới thành , nữ nhi ngây thơ hồn nhiên vẫn còn trong khuê các, vẫn kịp đưa nàng xuất giá, mà ngày đột nhiên tới.

Bùi Chu thị xoay , hôm nay bà trang điểm đậm, thoạt sức sống hơn thường ngày ít, thể sinh nhi tử, nhi nữ xinh xinh như Bùi Đô và Bùi Hân, bản cũng kém, ăn diện như so với đây còn hơn vài phần.

“Người của con tới Tần Châu, hôm nay vội vàng gửi thư tới cửa phòng, nghĩ chắc hẳn tìm Vương ma ma.” Chuyện tới nước mà bà vẫn bình tĩnh dị thường: “Con cần hỏi bà , gì thì hỏi , thể cho con, những điểm nghi hoặc khó hiểu mà con điều tra , sẽ bộ cho con.”

Ninh Hồi như chìm đám sương mù: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, rốt cuộc bà đang gì thế?”

Thanh Thanh Thảo Nguyên vuốt móng vuốt, lăn một vòng mặt đất: “Không .”

Bùi Chất lạnh lùng Bùi Chu thị, Bùi Chu thị xách váy hoa xuống đệm hương bồ, ngẩng đầu bài vị của Tiêu Như Phong, vợ cả Hiển Quốc công, mắt như vô thức hiện lên bóng dáng đó: “Mấy năm nay thường nghĩ những gì, lăn qua lăn , trằn trọc mãi, tới bây giờ mới phát hiện, ngờ ngoài đôi nhi nữ thì từng gì cả, chuyện tới bây giờ đều là công cốc, đổ sông đổ bể.”

Bùi Chất cực kỳ mất kiên nhẫn: “Thứ những điều !”

Bùi Chu thị d.a.o động, tiếp tục chậm rãi : “Tình hình tới nước , con cần gì vội vàng thế nữa?”

đảo mắt ánh nến lập lòe: “Con còn nhớ rõ dáng vẻ mẫu ?”

Mùa xuân năm Văn Đức thứ mười chín, đúng lúc tới mùa mận đào, viện cũ bên cạnh Chu gia nghênh đón chủ nhân mới, đầu tiên bà thấy Tiêu Như Song xinh động lòng như một đóa thược dược, ngay cả khi chỉ mặc thường phục cũng hơn cả bà trang điểm thật đậm.

Tiêu Như Song thật sự , tướng mạo Bùi Chất phần lớn di truyền từ bà, cái danh xưng Giang Hoài diễm tuyệt ban đầu là để chỉ Tiêu Như Song, bà và Ngụy Vân Noãn của Quận vương phủ Giang Đô lan truyền là hai đóa hoa xinh khuynh thành của Đại Diễn.

Hiện giờ Quận chúa An Lăng tôn là thần nữ Giang Đô, là cháu gái Ngụy Vân Noãn cũng di truyền bảy phần nhan sắc của bà.

Năm đó Tiêu Như Song và Ngụy Vân Noãn lượt kinh, thời gian đó kinh đô náo nhiệt tới giờ vẫn thể quên .

Chu gia và Tiêu gia ở gần , ngày nào bà cũng thể thấy tiếng vó ngựa lộc cộc và những tiếng hét to ngừng, bao nhiêu thấy nhan sắc của hai đóa hoa khuynh thành đó một .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cai-ket-danh-cho-chi-dau/chuong-28.html.]

Yuy Ngụy Vân Noãn phong Quận chúa nhưng cũng thể gặp , những liền dồn hết tâm tư lên Tiêu Như Song gia đạo sa sút.

Cũng may là Chu gia bọn họ là gia tộc Ngự sử nổi danh, nên những công tử đó mới dám trắng trợn, táo bạo chuyện gì khó coi.

Cố Diệp Phi

Tiêu Như Song từng tự tới cửa cảm ơn, bà là một tính tình nhẹ nhàng ngại ngùng, lúc chuyện khuôn mặt luôn ửng đó, trông dịu dàng xinh .

thừa nhận những cô nương như dễ khiến yêu thích.

Mà Bùi Kính thời trẻ cũng giống như Nhị lang hiện giờ, phong thái nhẹ nhàng, ưu nhã như ngọc, ông ai cũng thái độ nhàn nhạt, chẳng qua Nhị lang trời sinh là một viên ngọc ấm, còn Bùi Kính là một viên ngọc lạnh, lạnh thấu tâm can, bà thậm chí còn nghi ngờ bên trong viên ngọc đó băng hòa .

Khi Bùi Kính cưỡi ngựa, vẻ mặt bình tĩnh, đạm mạc, cưới Tiêu Như Phong, qua cửa Chu phủ, bà ở cửa lớn đưa mắt theo trang phục đỏ chói.

“Trai tài gái sắc thật khiến ngưỡng mộ.” Bùi Chu thị ngơ ngẩn phía : “Ngưỡng mộ tới ghen tị.”

Người thích thành , mà tân nương .

Người yêu xa, mà bên cạnh cũng chẳng .

Đêm khuya tĩnh lặng, ngủ chung một chiếc giường, cũng .

Có thể đố kỵ ? Bà sắp đố kỵ tới phát điên .

“Sự ghen ghét chôn sâu trong đáy lòng một phụ nữ, âm thầm nảy sinh sự hoang vu cằn cỗi.” Bà đột nhiên đầu, lau son đôi môi mấp máy: “Khoảnh khắc đó, bàn tay của dùng sức lực mạnh nhất cuộc đời đẩy nàng một cái, đẩy nàng và cả chính vực sâu vạn trượng.”

Người đó ở địa ngục của cái chết, còn thì giãy giụa ở địa ngục trần gian.

Trong lòng Bùi Chất dâng trào bùng nổ, ngón tay cái hung hăng siết chặt trâm cài, lòng bàn tay đầu nhọn của trâm xoẹt qua chảy một giọt máu.

Quả nhiên là bà !

“Khi đám đạo tặc đó đuổi tới, phòng, nàng cũng , nhưng đẩy nàng một cái.” Sau giờ ngọ ngày xuân, cái duỗi tay của bà khiến mỹ nhân danh chấn thiên hạ bỏ mạng.

Khi chạy khỏi hang ổ thổ phỉ, Tiêu Như Song kéo bà , khi chạy ngoài bà đẩy Tiêu Như Song, ma xui quỷ khiến liền đẩy ngoài.

Thật đáng sợ, bà thật đáng sợ, đáng sợ đến nỗi ngay cả bản cũng dám thẳng.

Mấy quý nữ phu nhân đồng hành liên tục trải qua mấy ngày bôn ba chạy khỏi sự truy sát của đám thổ phỉ, hoảng loạn trốn ở trong phòng, ai thấy bà gì, cũng ai gì, ngoại trừ Vương ma ma luôn theo bên cạnh nuôi dạy bà .

“Ngày hôm đó trời âm u, giống như sắp mưa tới nơi , nhưng tên đạo tặc đó như sói hổ, nhe nanh vuốt sắc bén với triều đình lung lay rách nát như sắp sụp đổ.

Lúc nhiều quan binh tới, cũng nhiều chết, bùn đất dính đầy máu, đỏ sẫm một mảnh.”

Thiên hạ nhiều năm yên bình như bây giờ, Tiên đế càng lớn tuổi càng ngu ngốc, cung vua triều chính đổ nát, địch bên ngoài như hổ rình mồi, mấy năm mưa gió loạn lạc, tan cửa nát nhà đó, nếu Thánh thượng và Trưởng công chúa Trấn Quốc trong ngoài ngăn cản sóng dữ thì hiện giờ rốt cuộc thiên hạ vẫn gọi là Đại Diễn gọi là Nam La nữa.

“Quãng đường từ núi Thiên Diệp tới kinh thành rõ ràng gần, nhưng cảm thấy như , điểm dừng.”

thể quên ánh mắt Tiêu Như Song , đôi mắt xinh động lòng tràn ngập sự kinh ngạc và khó hiểu, mờ mịt.

Tiêu Như Song ngờ, cũng tưởng tượng nổi, ngay cả chính bản cũng ngờ bản chuyện như .

Ninh Hồi ở một bên mở to mắt, đôi môi khẽ nhếch nên lời, nàng ngơ ngác đầu Bùi Chất ở bên cạnh đang mím chặt môi, nổi đầy gân xanh cổ, thái dương đổ ít mồ hôi.

Nàng đầu Bùi Chu thị, nữ nhân đệm hương bồ bình tĩnh như c.h.ế.t lặng.

“Thanh Thanh Thảo Nguyên, …” Ninh Hồi gì đó nhưng gì, chuyện vượt quá giới hạn .

Nàng vô cùng hoang mang, môi trường ở Thủy Lam Tinh đơn giản chỉ là đáng sợ thôi, ai nấy đều một lòng cố gắng xây dựng sự sống tương lai.

Dưới cảnh như cho dù chút xích mích cũng đều trực tiếp dùng s.ú.n.g và các loại khoa học kỹ thuật tiên tiến để giải quyết, nàng ít khi cảm nhận sự đáng sợ của lòng .

Bùi Chu thị và Quận chúa An Lăng giống , sự tàn nhẫn của Quận chúa An Lăng giống với đàn dị thú ở Thủy Lam Tinh, bất luận lý do gì, giống như là bản tính tự nhiên, nhưng còn Bùi Chu thị…

Những ngày tháng chung sống nàng cũng xem như chút hiểu , tuy bà chút cưng chiều nữ nhi là Bùi Hân, nhưng mặt khác gần như gì để chỉ trích, tình tình dịu dàng đoan trang hiền thục, tuy lão phu nhân bắt bẻ khó tính nhưng cũng ít khi tìm khuyết điểm của bà .

Thanh Thanh Thảo Nguyên ở bên trong chổng mông, ôm cái mặt gấu trúc nên gì, chỉ vẻ bề ngoài thì ngờ Bùi Chu thị sẽ loại chuyện .

“Một thời gian thật sự sợ hãi và hối hận, về hao tâm tổn sức gả Bùi gia, bình tĩnh .

Hối hận tác dụng gì , cũng , mang theo sự hối hận giả dối ghê tởm đó thì ích gì?” , bà bình tĩnh, nhưng cuối cùng bà vẫn hối hận..

Loading...