thấy thời cơ  đến, liền lao nhanh đến  mặt chú hai, “phịch” một tiếng quỳ xuống. 
 
“Chú hai, con xin chú hãy cho  con một con đường sống! Mẹ con  ung thư, nếu chậm trễ điều trị, bất cứ lúc nào cũng  thể chết!” 
 
“Con  bà nội tiếc căn nhà tổ,  chịu bán  để giúp chú cưới vợ. Bố  con   chị, tất nhiên cũng nên giúp chú một tay.  chuyện liên quan đến mạng ,  thể kéo dài thêm nữa!” 
 
“Hay là như thế , chú  thể để ông Ngũ    bảo lãnh,  một tờ giấy nợ gửi đến nhà gái, hứa trong vòng năm năm sẽ trả đủ tiền sính lễ cho họ. Nếu  trả , chẳng    ông Ngũ   bảo đảm  ?   ạ, ông Ngũ?”
 
4 
 
Ông Ngũ đỏ bừng mặt, ngay cả bộ râu cũng xệ xuống đầy lúng túng. 
 
Bỗng nhiên, ông  chợt nhận  điểm mấu chốt trong lời  , liền đập mạnh  đùi, bật  ha hả. 
 
“ ! Trước đây, chẳng  bố của Huệ Tử  để  một căn nhà cũ ở phía đông thôn ? Bây giờ đất đai là thứ  giá nhất, chi bằng chuyển nhượng căn nhà   để lấy tiền cưới vợ cho Huệ Tử. Cũng coi như  thành tâm nguyện của bố nó khi còn sống!” 
 
Nghe đến đây,  thầm  lạnh trong lòng. Mấy câu  bóng gió, ông già cáo già   hiểu thấu triệt, còn nhanh chóng tìm  lối thoát  lợi nhất. 
 
Chú hai lập tức bật dậy khỏi mặt đất, kéo tay bà nội đầy vui sướng. 
 
“Sao con  quên mất chuyện  chứ! Mẹ, chúng   cần nhờ ai giúp nữa, mau chuyển nhượng căn nhà cũ !” 
 
Bà nội lúng túng, ấp úng : 
 
“Căn nhà     để  cho cháu trai của , bây giờ  thể động  !” 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
 lén nháy mắt  hiệu cho , bà lập tức ôm bụng, kêu lên đau đớn: 
 
“Ôi chao, đau quá!” 
 
Chú hai lập tức xụ mặt xuống, tức tối : 
 
“Nếu con  cưới vợ,  định   để bế cháu đây? Bố vợ con còn đang đợi con trả lời kìa!” 
 
 nhanh chóng chen  đám đông, lớn tiếng : 
 
“Mọi  tránh  một chút! Mẹ con đang khó chịu, con  đưa  đến bệnh viện ngay!” 
 
Bà nội thấy chúng  định rời , lập tức chặn . 
 
“Hôm nay các con  cho  một câu trả lời dứt khoát! Rốt cuộc  giúp  ?” 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cai-tat-cua-me/3.html.]
Nói xong, bà  òa lên  lóc thảm thiết. 
 
“Con  chị dâu mà lòng  sắt đá quá! Chỉ  nghĩ cho con gái  mà  chịu giúp đỡ em chồng! Chẳng lẽ con ép   bán căn nhà tổ  ? Nếu ngay cả gia sản của cha tụi con mà  cũng  giữ ,   còn sống  gì nữa!” 
 
Dứt lời, bà lao đầu  tường định tự tử, nhưng may mắn    kịp thời giữ . 
 
Bố   thấy chuyện trở nên ầm ĩ, cuối cùng cũng  thể tiếp tục trốn trong nhà nữa, vội vàng chạy  đỡ bà nội. 
 
“Mẹ, chuyện của Huệ Tử cũng là chuyện của con! Con nhất định sẽ giúp,  đừng nghĩ quẩn!” 
 
Bà nội quệt nước mắt, lạnh lùng hỏi: 
 
“ con   chủ  vợ con ?” 
 
“Từ nhỏ con  hiền lành, bây giờ  càng  vợ quản chặt đến mức  dám ho he một câu! Đến giúp em ruột của  mà cũng   quyền quyết định. Con sống thế  còn  thể thống gì nữa!” 
 
Bố  nghiến răng, mạnh mẽ tuyên bố: 
 
“Lần  con quyết ! Làm  trai mà  giúp  Huệ Tử cưới vợ, thì con còn mặt mũi nào nữa!” 
 
Ánh mắt   tràn đầy kinh ngạc, nhưng  nhanh liền biến thành nỗi thất vọng sâu sắc. 
 
Mẹ  tái mặt, môi run rẩy, giọng  cũng mang theo chút nghẹn ngào. 
 
“Mười mấy năm vợ chồng, mạng sống của    bằng thể diện của  ?” 
 
Bố  thở dài bực bội: 
 
“Đã bảo , bệnh của em   nghiêm trọng như thế! Chẳng lẽ hôm nay  mổ thì ngày mai em sẽ c.h.ế.t ? Bao năm nay em vẫn khỏe mạnh đó thôi. Nếu     trong trấn tổ chức khám sức khỏe, chúng    chuyện gì xảy !”
 
Bà nội cũng vội vàng phụ họa: 
 
“ thế! Con gái nhà họ Trương mắc bệnh tim nặng như  mà vẫn sống bao nhiêu năm đó thôi! Đừng  bệnh viện hù dọa, bọn họ chỉ  kiếm tiền thôi!” 
 
Hai  họ một kẻ tung, một kẻ hứng,  sức tuyên truyền rằng bệnh viện chỉ đang phóng đại bệnh tình,   phớt lờ tình trạng nghiêm trọng của . 
 
 bước lên,  chắn  . 
 
“Bệnh thì   bác sĩ, chẳng lẽ   các  ? Ai dám cản   chữa bệnh, hôm nay  liều mạng với kẻ đó!” 
 
“Mọi  ở đây đều thấy rõ ràng, nhà bọn họ  coi mạng sống của con dâu  gì, cướp đoạt tiền cứu mạng! Các   sợ  việc thất đức, đời    bế cháu ?” 
 
Dù trong thôn  nhiều kẻ thích hóng chuyện, nhưng cũng  thiếu   lương tâm. Rất nhanh, những  phụ nữ cũng từng chịu khổ ở nhà chồng bắt đầu   bênh vực .