“Ai chẳng  con gái nhà   gả   dâu,  mà  nhà  còn  đối xử thế , đến cả tiền chữa bệnh cũng  cướp! Chả trách thằng con út đến giờ vẫn  lấy  vợ, chẳng  cô gái nào xui xẻo  gả  cái nhà !” 
 
“Bà già   tài sản tổ tiên để  mà  nỡ bán,  còn  tay cướp tiền cứu mạng của con dâu, thật đúng là mở rộng tầm mắt!” 
 
“Huệ Tử ba mươi tuổi  mà đến tiền sính lễ cũng  dành dụm ? Giờ   giành giật tiền chữa bệnh của chị dâu! Kém cỏi thế thì đừng lấy vợ nữa, cưới về cũng chẳng nuôi nổi!” 
 
“Cưới vợ chẳng  để chăm lo cho  , mà là bắt   về để giặt giũ, nấu nướng,  ruộng, kiếm tiền, còn  sinh con trai! Thế  thì sính lễ cao cũng đáng thôi!” 
 
Lời chế giễu ngày một dâng cao, mỗi câu    chát chúa hơn câu . 
 
Bà nội  giữ nổi thể diện nữa. 
 
“Đây là tiền do con trai  vất vả kiếm về bao năm qua! Dùng   là chuyện nhà  quyết định! Hôm nay cô nhất định  đưa tiền  đây, nếu  thì cút khỏi nhà !  bảo con trai  bỏ cô!” 
 
Bố  rõ ràng cũng  chút lúng túng, ấp úng : 
 
“Mẹ,  cần  quá như ? Thục Phân, em mau đưa tiền   xin   , em xem  tức giận thành thế nào  kìa…” 
 
Bà nội đập mạnh gậy xuống đất, giọng  dõng dạc: 
 
“Hôm nay   hãy  chứng! Triệu Thục Phân, nếu cô  mang  tiền  , thì cút khỏi nhà họ Lý! Từ giờ, nhà họ Lý    con dâu như cô nữa!” 
 
Trong tiếng ồn ào náo động, một giọng  bình thản chợt vang lên, xuyên qua  khí hỗn loạn. 
 
“ đồng ý ly hôn.” 
 
5 
 
Mẹ cứ thế mà đồng ý ly hôn. 
 
Bà nội    ngờ tới kết cục , bà  và bố    trân trối, mãi mà  kịp phản ứng. 
 
Mặt trời lặn dần, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời. Giữa đám đông,  ai lên tiếng nữa. 
 
Bố   hồn, lập tức trừng mắt tức giận  . 
 
“Rời khỏi nhà , cô sẽ chẳng còn gì cả! Đến lúc đó đừng  hối hận!” 
 
Người đàn ông ngu  vì hiếu thuận ,  mặt bà nội lúc nào cũng cúi đầu nhún nhường, nhưng khi đối diện với , ông    thể thoải mái trút hết cơn giận trong lòng. 
 
 bước lên, chắn  mặt . 
 
“Vậy cũng còn hơn là c.h.ế.t ở cái nhà !” 
 
“Mọi  đều thấy rõ  đấy! Cả nhà họ đang ép  cháu  đường cùng! Bệnh,  cháu nhất định  chữa!   kết hôn nhiều năm,  bộ tài sản   chia đôi giữa vợ và chồng. Mẹ con cháu  đòi hỏi gì hơn, nhưng cũng đừng hòng đuổi  con cháu  tay trắng!” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cai-tat-cua-me/4.html.]
 
 kéo  rời  ngay lập tức, sợ rằng nếu chần chừ thêm chút nữa,   thêm chuyện xảy . 
 
Chúng   đổi xe ba  mới đến  bệnh viện thành phố. Sau khi bác sĩ  xong thủ tục nhập viện cho , trái tim  cuối cùng cũng  thả lỏng. 
 
May mắn là vẫn kịp,  thứ vẫn còn kịp. 
 
Ngay cả ông trời cũng đang phù hộ cho —ca phẫu thuật diễn  vô cùng thuận lợi. 
 
 xin nghỉ học, ngày ngày túc trực bên giường bệnh để chăm sóc ,  bù đắp  tất cả những tiếc nuối của kiếp . 
 
Trong suốt  thời gian đó, bố   một  đến thăm hai  con. 
 
Ngoài cửa sổ, lũ chim ríu rít hót vang, bóng cây đổ nghiêng  ánh nắng mặt trời.
 
  kìm  mà hỏi: 
 
“Mẹ,  thật sự  ly hôn ?” 
 
Sắc mặt   còn tái nhợt như  nữa. 
 
Bà ngẩn  một lúc, trong ánh mắt vốn trống rỗng dường như lóe lên một tia sức sống. 
 
“Tiểu Nhiên,  theo ,   con sẽ  chịu khổ đấy.” 
 
Lời  nhẹ nhàng như đôi cánh bướm khẽ lướt qua tim . Ban đầu   định , nhưng nước mắt cứ thế rơi xuống từng giọt. 
 
“Con nguyện ý! Dù  khổ,  mệt, con cũng nguyện ý!” 
 
Giống như lúc nhập viện, khi xuất viện, vẫn chỉ  hai  con . 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
Mặt trời đỏ rực như một lưỡi d.a.o sắc cứa  mắt, suốt cả đoạn đường, chúng    với  câu nào, dường như cả thế giới chỉ còn  một sự tĩnh lặng thê lương. 
 
Về đến nhà, từ xa  thấy  cổng nhà chú hai giăng đèn kết hoa, trong  khí thoang thoảng mùi ngọt ngào của kẹo cưới. 
 
Mẹ lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Thực  cũng chẳng  gì đáng giá. Sau bao năm kết hôn, tài sản duy nhất  giá trị chính là của hồi môn mà ông ngoại để , nhưng giờ  dùng hết để chữa bệnh . 
 
 cắn răng : 
 
“Mẹ, dù ly hôn thì tài sản cũng  chia đôi. Chúng   thể cứ thế mà  !” 
 
Mẹ xót xa, sống mũi cay cay, khẽ  một tiếng: 
 
“Có gì đáng chia  chứ? Bao năm qua, tiền bố con kiếm  đều đem cho chú hai con hết , thứ duy nhất còn  chính là căn nhà .” 
 
 lúc đó, bố  trở về.