Ông   bước  cửa  gằn giọng: 
 
“Tiêu sạch tiền  nên   về ? Cô coi nơi  là gì hả?” 
 
“Triệu Thục Phân, cô bây giờ  còn cơ hội hối hận nữa ! Chính vì sự ích kỷ của cô mà     bán  căn nhà tổ tiên cha  để ! Giờ cô còn mặt mũi  về đây ?” 
 
 lập tức bước lên phía , lớn tiếng : 
 
“Mẹ   theo ông bao nhiêu năm, đến khi cần phẫu thuật, nhập viện, ông cũng  chịu lo liệu! May mà chúng  kịp thời  chữa trị, nếu  chẳng  ông chỉ đợi để độc chiếm của hồi môn của    ?” 
 
Câu   đ.â.m thẳng  tim đen của bố . Ông  tức đến mức mặt đỏ tím , buột miệng quát lên: 
 
“Được lắm! Được lắm! Vậy thì chúng    thủ tục ngay bây giờ! Cả con nhóc   cũng  cần nữa! Thu dọn đồ đạc, cút khỏi nhà  ngay!” 
 
Thế là, khi vẫn còn  hết giờ  việc, họ kéo  đến cục dân chính, nhanh chóng  xong giấy ly hôn. 
 
Trong cái thời đại mà phần lớn các cuộc hôn nhân đều  duy trì bằng sự nhẫn nhịn và chịu đựng, một cuộc ly hôn vội vàng, nóng nảy như trò đùa   trở thành tin tức chấn động cả làng. 
 
Những  quan tâm, kẻ thích buôn chuyện,  hóng hớt—tất cả đều tụ tập . 
 
Có  thở dài hỏi: 
 
“Thục Phân, nhà  đẻ cô  còn ai nữa, bây giờ dẫn con theo, định   đây?” 
 
Mẹ chỉ khẽ , nhẹ nhàng đáp: 
 
“Đi  cũng  hơn ở  đây.” 
 
, chúng … thật sự  thể   bây giờ?
 
6 
 
Mẹ dẫn  đến căn nhà nhỏ cũ kỹ  ngọn núi phía  thôn. 
 
Ông ngoại từng là  trông coi rừng ở đây. Ông lớn lên giữa núi rừng và cũng dành cả đời để canh giữ nó. 
 
Bà ngoại mất sớm,  do một tay ông ngoại nuôi nấng. 
 
Trong cái thời đại trọng nam khinh nữ , nhiều bé gái còn   chữ    đồng  việc, nhưng  vẫn   học cho đến khi  nghiệp cấp hai. 
 
Ngay cả khi ông ngoại sắp lìa đời, ông vẫn lo chu  hôn sự cho , đồng thời giao   bộ  tiền dành dụm cả đời cho bà. 
 
“Số tiền  là của hồi môn của con. Sau  gặp chuyện khó khăn, hãy giữ  mà dùng, đừng dễ dàng đưa cho  khác.” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cai-tat-cua-me/5.html.]
 
“Thằng Cương là một đứa thật thà,  lo toan cho gia đình, nhưng nó  quá  lời  nó. Sau  gặp chuyện gì, con  tự  quyết định, đừng để  khác bắt nạt.” 
 
“Nếu cuối cùng  còn nơi nào để , hãy  về đây. Sửa sang  một chút, căn nhà  cũng đủ cho con sống qua ngày.” 
 
Căn nhà cũ nát  chất chứa những ký ức tuổi thơ và chút  ấm hiếm hoi trong cuộc đời . 
 
Hai  con bắt tay  dọn dẹp thật cẩn thận. May mắn là nơi  vẫn còn nước, chẳng mấy chốc căn phòng   lau chùi sạch sẽ. Những chỗ  gió lùa thì tạm thời dùng rèm vải che . 
 
Mảnh trăng lưỡi liềm lặng lẽ treo  cành cây, căn nhà nhỏ cuối cùng cũng  dáng dấp của một tổ ấm. 
 
Gió đêm hiu hiu thổi, tiếng rì rào trong rừng thông tựa như âm thanh của đàn khổng cầm. 
 
Đêm đó,  ngủ một giấc thật ngon. 
 
Ban ngày,  theo  lên núi hái lâm sản  mang  thành phố bán. 
 
Buổi tối, chúng    ánh trăng, đan những tấm bình phong bằng cành liễu. Nghe  các ông chủ  tỉnh  ưa chuộng món đồ .
 
    trường học. 
 
Mẹ dặn dò   học hành thật , dù  khó khăn đến , chúng  cũng  vượt qua. Bà nhất định sẽ nuôi  học đến đại học. 
 
 bắt đầu lao  học tập như điên,  dám dừng  dù chỉ một khắc. 
 
Mỗi khi nhắm mắt,   nhớ về kiếp . 
 
 vội vã chạy về nhà, nhưng thứ đập  mắt  là  thể lạnh lẽo của    nền đất. 
 
 thấy bà nội chẳng hề  chút đau buồn, chỉ lo thúc giục bố  tìm  tiền  để dành lúc sinh thời để đưa cho chú hai. 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 thấy chú hai   lưng  hớn hở đón dâu, như thể   mất chỉ là một  xa lạ chẳng hề quan trọng. 
 
 cũng thấy bố ,  mặt  khác thì đau đớn khôn nguôi, nhưng khi  , nỗi đau  chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng thoáng qua  chẳng  tan biến về . 
 
Giữa tiếng trống kèn rộn rã, bọn họ vui vẻ đón dâu,   quên mất  phụ nữ mới mất cách đó  đầy một tháng. 
 
Những ký ức cũ cuồn cuộn ùa về như thủy triều dâng. 
 
Cảm giác mơ hồ, cứ như   chợp mắt một lát và tỉnh dậy  một giấc mộng hoang đường. 
 
 nắm chặt lấy cơ hội  mắt, sợ rằng  sẽ lạc lối giữa dòng chảy thời gian. 
 
Càng sợ rằng, chỉ cần vô ý tỉnh giấc,  sẽ  trở về ngôi nhà ăn thịt  đó.