CẢM GIÁC CỦA BA NGÀY XUÂN TRONG CƠN KHÔ CẰN CỦA SA MẠC - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-12-30 01:11:11
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ít nhất thì thương hiệu cũng là ký ức tuổi thơ của nhiều , cũng coi như là một điểm bán hàng tồi.
“Đây đều là mẫu mà nhà sản xuất gửi đến cho , đủ hương vị, nếu em thích thể mang về từ từ thưởng thức.”
Nghe , Kiều Nhụy Kỳ cảm thấy hứng thú, nhưng vẫn giữ một chút đề phòng: “Ăn xong cần báo cáo nếm thử cho chứ?”
Tiêu Đạc xuống mỉm , : “Không cần, sẽ , cũng nếm thử . công thức vẫn đang trong quá trình điều chỉnh, nếu cô Kiều thể đưa một ý kiến quý báu, hoan nghênh.”
Nói xong, dừng một chút, bổ sung thêm: “Có trả phí.”
Ánh mắt Kiều Nhụy Kỳ sáng lên, với thực lực của Tiêu Đạc, chắc hẳn sẽ hào phóng. Vừa thể ăn chocolate, còn thể kiếm tiền, ?
“Rất sẵn lòng phục vụ tổng giám đốc Tiêu.” Kiều Nhụy Kỳ mở một viên chocolate với hương vị khác, cắn một miếng. “Thực vị cũng , nhưng những thương hiệu nổi tiếng khác cũng thể đạt trình độ . nghĩ, trong trường hợp nếu đổi kỹ thuật về hương vị, thì thể bắt đầu từ khái niệm.”
Kiều Nhụy Kỳ lưu loát: “Nhìn các thương hiệu nước ngoài , họ là marketing chủ yếu dựa khái niệm ? Khi chất lượng tương đương, chỉ thể thông qua khái niệm để nâng cao nhận với các thương hiệu khác, cũng thể củng cố ấn tượng của tiêu dùng với thương hiệu.”
Suy nghĩ thực sự phù hợp với hướng hiện tại của họ. Tiêu Đạc cô và hỏi: “Vậy em thấy phương án marketing nào phù hợp để triển khai ?”
“Ừm……” Kiều Nhụy Kỳ nghiêm túc nghĩ một chút, “Thương hiệu là một thương hiệu lâu đời, vốn mức độ nhận nhất định, đây là lợi thế của nó, chỉ là thị trường đào thải… nghĩ thể dùng câu ‘Vị vua của rồng trở , sẽ giành tất cả thuộc về ’, thấy ?”
“……” Tiêu Đạc trầm ngâm, “Không tồi, khá thu hút.”
“Phụt.” Kiều Nhụy Kỳ bật , “ chỉ đùa thôi.”
Tiêu Đạc gật đầu: “Ừ, cũng đang đùa.”
Kiều Nhụy Kỳ chu môi, đưa một kế hoạch mới: “Chân thành là vạn năng, vì tổng giám đốc Tiêu bỏ nhiều tiền chỉ vì tình cảm, thì hãy đánh tình cảm . Dù thì chocolate cũng ngon, mua lỗ, bán thiệt.”
Hai họ trong phòng khách ăn chocolate, khiến cho Nguyên Soái thu hút. Kiều Nhụy Kỳ vô thức giơ viên chocolate tay lên, ngăn nó : “Không , chó thể ăn chocolate !”
Nói xong, cô sang Tiêu Đạc bên cạnh: “Anh để chocolate ở đây nguy hiểm quá.”
“ chỉ lấy khi em.” Tiêu Đạc giải thích một câu, lệnh cho Nguyên Soái: “Nguyên Soái, xuống.”
Nguyên Soái kêu lên một tiếng, trông vẻ vui, nhưng vẫn im tại chỗ.
Kiều Nhụy Kỳ cho chocolate túi của , may mà hôm nay cô chọn một chiếc túi dung tích lớn hơn để phối với chiếc váy, nếu chocolate cũng để .
Tiêu Đạc bếp cắt một ít trái cây, còn mang những món tráng miệng đặt mua ở Tiệm Ngọt, mang tất cả phòng khách.
Kiều Nhụy Kỳ ghế sofa chơi với Nguyên Soái, thấy cầm đồ ăn đến, liền nhận chiếc bánh trong khay: “Anh tới trung tâm thương mại Ánh Sao ?”
“Người khác mua.” Tiêu Đạc tiến , cúi đặt khay đồ ăn lên bàn , “Hôm nay cuối tuần, đông lắm.”
“Vậy cảm ơn tổng giám đốc Tiêu chiêu đãi.” Kiều Nhụy Kỳ cầm thìa lên ăn một miếng tráng miệng, sang bên cạnh, “Đây là thứ trả phí đấy chứ?”
Tiêu Đạc nhẹ, cái tên Kiều rich quả là sai, đúng là một thích tiền: “Đương nhiên , thực một đề nghị hợp tác với em.”
“Vâng? Hợp tác gì thế?” Cô thậm chí còn thể đàm phán công việc với Tiêu Đạc ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cam-giac-cua-ba-ngay-xuan-trong-con-kho-can-cua-sa-mac/chuong-44.html.]
Tiêu Đạc : “Trước đây em về việc hợp tác với Bunny, mới nghĩ đến, bao bì của chocolate cũng thể dùng tranh của em. Như chỉ sức nóng mà còn sự thu hút, cô Kiều báo giá thế nào?”
“……Vấn đề , xem các mua bức tranh nào.” Có vẻ như Tiêu Đạc
thực sự tình cảm với thương hiệu chocolate , tiếc bỏ nhiều tiền để mua vì tình cảm. “ sẽ gửi liên lạc của Đường Lệ cho , chị phụ trách về việc .”
“Được.”
Lúc , Lương Khâm Việt đang ở công ty chơi game.
Công việc ở công ty cũng mặc kệ, bởi vì quyền lực đều trong tay bố . Nếu đề xuất điều gì, bố cũng coi trọng, nên nhất là cứ yên tâm phiền.
Vừa thắng một ván game, điện thoại nội bộ của thư ký gọi văn phòng , rằng chủ tịch gặp .
Lương Khâm Việt nhớ , hôm nay hình như gì khiến bố tức giận, nên chỉnh sửa trang phục một chút, dậy văn phòng chủ tịch.
Vừa , thấy bố ghế sofa với vẻ mặt khó chịu. Lương Khâm Việt theo phản xạ chậm , tiến gần thêm: “Bố, bố gọi con đến việc gì?”
Vừa hỏi xong, mặt bố Lương tối sầm: “ , ở công ty gọi là Chủ tịch.”
“Chỗ ai mà.” Lương Khâm Việt cãi một câu, hiểu tại bố như .
Bố Lương thở dài, tiếp tục về vấn đề : “ hỏi , quen Tiêu Đạc như thế nào?”
“À?” Lương Khâm Việt ngẩn , bố gọi tới đây chỉ để hỏi về Tiêu Đạc ? “Có một , con gặp chút rắc rối nhỏ, là giúp con. Sau đó con mời ăn, từ đó thì quen .”
“Quen ?” Bố Lương thấy mấy từ , khinh bỉ, “Anh là ai ? Mà dám là quen với ?”
“……” Lương Khâm Việt quá quan tâm đến gia thế của bạn bè, huống chi Tiêu Đạc là con nhà giàu, bọn họ cũng thuộc cùng một thế giới. “Anh là ai? Gián điệp ?”
“……” Bố Lương tức giận đến bật , “Cậu là cháu trai của Tiêu Chấn Bang, con trai của Hứa Thế Hành.”
Chỉ một câu ngắn ngủi khiến Lương Khâm Việt suýt chút nữa vững.
Hứa Thế Hành, cái tên , là chú Hứa, từng chơi với con nhà họ Hứa, nhưng mà… từng nhà họ Hứa còn ai tên Tiêu Đạc?
Về cái tên Tiêu Chấn Bang, Lương Khâm Việt cũng lạ gì, ông lão là chủ tịch tập đoàn Tiêu Thị, thỉnh thoảng xuất hiện các tạp chí tài chính, là một doanh nhân lớn tuổi tiếng.
Tuy nhiên, nhà họ Tiêu ở thành phố S, gì nhiều về trong gia đình họ Tiêu.
“Sao con bao giờ Tiêu Đạc nhắc đến nhỉ?”
“Người cho ? Tổng giám đốc Ngụy đang cạnh tranh với nhà họ Hứa gần đây chính là quyền !”!”
“?!” CPU của Lương Khâm Việt thực sự cảm thấy như bốc cháy.
Tại biệt thự của Tiêu Đạc, Kiều Nhụy Kỳ ăn xong một miếng bánh nhỏ. Cô dùng nĩa lấy một miếng trái cây trong đĩa, cho miệng. Tiêu Đạc thấy mặt cô dính một chút kem, liền đưa tay lên gần mặt cô, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau sạch: “Ăn giống như một chú mèo con.”
Giọng của mang chút trêu chọc, nhưng động tác vô cùng dịu dàng, thậm chí phần chiều chuộng thể diễn tả.
Kiều Nhụy Kỳ quên mất việc nuốt trái cây trong miệng, còn Tiêu Đạc thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt ve bên môi cô một chút: “Sao ?”