Kiều Nhụy Kỳ nghĩ rằng trong giới kinh doanh chắc Tiêu Đạc cũng giống như , lúc kiên nhẫn bày kế hoạch, lúc mạnh mẽ và quyết đoán.
Cô rằng, trong giới kinh doanh, Tiêu Đạc bao giờ thiếu tự tin như thế .
Việc cô xuất hiện ở lễ hội âm nhạc thể hiện câu trả lời của , nhưng Tiêu Đạc vẫn an tâm, dường như nhất định thấy lời xác nhận từ chính miệng cô, thì trái tim trong lồng n.g.ự.c mới thể thực sự bình yên.
Thế nhưng Kiều Nhụy Kỳ trả lời thẳng thắn, cô bước về phía Tiêu Đạc, lấp đầy cách cuối cùng giữa họ: “Anh khát nước ? Em mua nước uống.”
Thấy cô trả lời thẳng, cũng ép buộc, Tiêu Đạc gật đầu, về phía một quầy bán nước gần đó: “Ở , bây giờ đông .”
“Em còn mượn một cái sạc dự phòng để sạc điện thoại.”
“Lúc đến đây, thấy chỗ cho thuê sạc dự phòng, để cùng em.”
“Được.” Kiều Nhụy Kỳ với , cùng sánh bước về phía . Trước tiên hai mua nước, đó thuê một cái sạc dự phòng.
Sạc điện thoại xong, thấy điện thoại khởi động , cuối cùng Kiều Nhụy Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trên WeChat một vài tin nhắn lặt vặt, đều chuyện quan trọng, Kiều Nhụy Kỳ như đang kiểm tra tin nhắn, thực tế xem Tiêu Đạc nhắn cho cô .
Bên cạnh ảnh đại diện của Tiêu Đạc sạch sẽ, thông báo tin nhắn nào mới.
Cô đến muộn, chắc chắn chờ đợi lâu, thể kiên nhẫn gửi cho cô một tin nhắn nào?
Sau khi trả lời vài tin nhắn, Kiều Nhụy Kỳ cầm điện thoại và sạc dự phòng, ngẩng đầu lên Tiêu Đạc bên cạnh.
Tiêu Đạc nhạy bén nhận ánh mắt của cô, đầu cô: “Sao ?”
Kiều Nhụy Kỳ chớp mắt, hỏi: “Hôm nay đến lúc nào?”
“Chưa đến mười hai giờ.” Lý Nghiên đặc biệt nhắc nhở , lễ hội âm nhạc chỗ , nếu vị trí thì cần đến sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cam-giac-cua-ba-ngay-xuan-trong-con-kho-can-cua-sa-mac/chuong-55.html.]
Ban đầu Tiêu Đạc dự định trong , đợi Kiều Nhụy Kỳ, nhưng khi đến nơi, nhận chờ thêm một giây phút nào nữa.
Anh thấy cô ngay khi cô đến.
Cuối cùng, Tiêu Đạc trong mà ở cửa chờ cô, nghĩ rằng nếu Kiều Nhụy Kỳ đến, chắc chắn cô cũng sẽ đến sớm.
Vì , khi thời gian trôi qua từng giây, tâm trạng của ngày càng nặng nề.
May mắn , ông trời bỏ rơi , để thể thấy cô màn hình lớn.
Kiều Nhụy Kỳ Tiêu Đạc đến 12 giờ, đôi mắt cô chớp chớp:
“Vậy mà còn đợi em, lo lắng ?”
Tiêu Đạc im lặng một lúc, trả lời cô: “Anh nghĩ em ý định đến đây.”
“Ôi… cũng nghĩ đến việc cố gắng thêm một chút nữa ?”
Tiêu Đạc trả lời, hạ mi mắt, giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Kiều Nhụy Kỳ thấy , cũng hỏi thêm nữa. Buổi biểu diễn tiếp theo sắp bắt đầu, lượt bên trong. Kiều Nhụy Kỳ nhét điện thoại và sạc dự phòng túi xách nhỏ, với Tiêu Đạc: “Chúng cũng thôi.”
“Được.” Tiêu Đạc đáp một tiếng, đó như nhớ điều gì, chìa tay , nắm lấy tay còn của Kiều Nhụy Kỳ, “Đừng để lạc nữa.”
Trái tim Kiều Nhụy Kỳ vốn bình tĩnh bắt đầu đập loạn nhịp, cô vô thức siết chặt chai nước trong tay, nhưng cũng buông tay Tiêu Đạc .
Cô tay Tiêu Đạc , giờ nắm lấy tay càng cảm nhận rõ ràng các khớp xương của . Tay Tiêu Đạc thực sự lớn hơn tay cô nhiều, dễ dàng bao bọc lấy tay cô.
Hai nắm tay bước bên trong, giống như hàng triệu cặp đôi bình thường khác. Dù xung quanh ai đặc biệt chú ý đến họ, nhưng Kiều Nhụy Kỳ vẫn cảm thấy còn nổi bật hơn cả khi ống kính chiếu .
Sau khi buổi biểu diễn thứ hai bắt đầu, tay họ vẫn nắm chặt với . Không lâu , khí tại hiện trường càng ngày càng sôi động, Kiều Nhụy Kỳ cũng cuốn theo, cùng những khác dùng cử chỉ tương tác với ban nhạc sân khấu.
Cô rút tay về, Tiêu Đạc cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng, nhưng thấy Kiều Nhụy Kỳ vui vẻ như , cũng mỉm nhẹ nhàng.