CẢM GIÁC CỦA BA NGÀY XUÂN TRONG CƠN KHÔ CẰN CỦA SA MẠC - Chương 82

Cập nhật lúc: 2024-12-30 04:13:06
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi lời của Tiêu Đạc dứt, căn phòng rơi im lặng.

Kiều Nhụy Kỳ dậy từ sofa, phụ nữ lạ mặt. Bà tuổi nhưng chăm sóc , mặc bộ đồ cao cấp mới nhất mùa , và chút giống Tiêu Đạc.

Kết hợp với những lời bà , Kiều Nhụy Kỳ thể đoán phận của bà.

Thấy cô lên, phụ nữ đánh giá cô vài giây chủ động lên tiếng:

“Chào cô Kiều, đầu gặp mặt, của Tiêu Đạc.”

Quả nhiên là .

Sự xuất hiện bất ngờ của Tiêu Đạc ngoài dự liệu của Kiều Nhụy Kỳ, nhưng giờ khi bà mặt , cô chỉ thể cố gắng để ấn tượng : “Chào dì, cháu là Kiều Nhụy Kỳ, mời dì .”

Tiêu Tư Dĩnh khẽ mỉm với cô, bước đến xuống ghế đối diện họ.

Tiêu Đạc cũng còn dáng vẻ thoải mái khi sofa như lúc nãy. Anh chỉnh bộ đồ ngủ, thẳng dậy đối diện : “Sao đột nhiên đến đây?”

Tiêu Tư Dĩnh mỉm , nhưng trong mắt hề chút ấm áp: “Con trì hoãn lâu như , vẫn công ty, đến xem điều gì khiến con lưu luyến đến thế.”

Công việc của nhà họ Tiêu ở thành phố A tất, đó Tiêu Tư Dĩnh cũng gọi hỏi Tiêu Đạc vài về việc khi nào trở thành phố S, nhưng luôn xử lý công việc còn sót .

Ban đầu bà nghi ngờ, nhưng từ khi cùng Kiều Nhụy Kỳ đến thành phố H, bà mới bắt đầu nhận gì đó khác thường.

Ngay từ khi còn nhỏ, bà đặt kỳ vọng lớn lao Tiêu Đạc, yêu cầu nghiêm khắc, và Tiêu Đạc bao giờ khiến bà thất vọng. Dù ở khía cạnh nào, cũng luôn nhất.

– Như dáng vẻ hiện giờ, mặc đồ ngủ, sofa, thậm chí mũi còn dính chút cháo, đây là hình ảnh của con trai bà.

Kiều Nhụy Kỳ phát hiện ánh mắt của bà đang dừng mặt Tiêu Đạc, cuối cùng hiểu và nhanh chóng giơ tay lên lau sạch cháo dính mũi : “Haha, ăn sáng lỡ dính thôi ạ.”

“…” Tiêu Đạc liếc cô, cuối cùng cũng hiểu tại thầm nãy giờ.

Tiêu Tư Dĩnh vẫn giữ nụ lạnh lùng, lên tiếng.

Từ những cử chỉ tự nhiên của Kiều Nhụy Kỳ, thể thấy rõ sự mật giữa hai .

Cũng , lúc bà bước , cả hai còn đang đùa giỡn sofa.

“Dì ơi, dì uống gì , để cháu rót cho dì nhé.” Kiều Nhụy Kỳ nhận Tiêu Đạc vui, nên vội vàng nghĩ cách xoa dịu bầu khí.

Tiêu Tư Dĩnh ngẩng đầu cô, mỉm : “ chỉ uống nước lọc, cảm ơn cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cam-giac-cua-ba-ngay-xuan-trong-con-kho-can-cua-sa-mac/chuong-82.html.]

“Vâng ạ.” Kiều Nhụy Kỳ bước tới quầy, lấy một chiếc cốc mới và rót cho bà một cốc nước lọc.

Trên bàn ghế sofa vẫn còn thuốc đau dày và bát cháo. Kiều Nhụy Kỳ đặt cốc nước mặt Tiêu Tư Dĩnh, đó thu dọn thuốc và bát cháo: “Dạ dày của Tiêu Đạc khó chịu, uống thuốc xong.”

Tiêu Tư Dĩnh chỉ gật đầu nhẹ, cầm cốc nước mặt uống một ngụm: “Môi trường ở đây của cô Kiều cũng tệ, bình thường cô đều sáng tác ở đây ?”

“Dạ.” Kiều Nhụy Kỳ gật đầu, xuống bên cạnh Tiêu Đạc. Cô gì với của Tiêu Đạc, chỉ thể để bà hỏi một câu thì cô trả lời một câu.

Tiêu Tư Dĩnh hai con mèo trong phòng, hỏi một cách mấy quan tâm: “Hai con mèo cũng là do cô nuôi ?”

“Vâng, chúng tên là Chiêu Tài và Tiến Bảo.”

Tiêu Tư Dĩnh gật đầu, như thể nhớ điều gì: “Con mèo trong tranh cô vẽ chính là chúng ?”

, dì cũng xem tranh của cháu ạ?”

“Tất nhiên là xem.” Người gần gũi với Tiêu Đạc như , khi đến, Tiêu Tư Dĩnh điều tra kỹ lưỡng, “Mèo của cô trông khá hiền lành, giống con ch.ó chăn cừu Đức của Tiêu Đạc, luôn tỏ vẻ hung dữ, đến mức giúp việc trong nhà ai dám gần.”

Kiều Nhụy Kỳ liếc Nguyên Soái đang bên cạnh, lên tiếng bênh vực nó: “Cháu thấy Nguyên Soái đáng yêu, cũng ngoan ngoãn nữa.”

Tiêu Tư Dĩnh cô một cái, mỉm : “Vậy xem đặc biệt với cô, cũng như Tiêu Đạc.”

“… Haha.”

Hôm nay, Kiều Nhụy Kỳ thực sự nên chuyện gì, may mà Tiêu Tư Dĩnh cũng ý định tiếp tục. Bà đặt cốc nước xuống, về phía Tiêu Đạc, gương mặt trở vẻ nghiêm nghị: “Con cũng chơi đủ , nên về , công ty còn một đống việc đang chờ con xử lý.”

“Việc công ty con nắm rõ…”

“Con hiểu cái gì?” Tiêu Đạc hết câu Tiêu Tư Dĩnh ngắt lời, “Con đừng tưởng rằng ký hợp đồng với hãng hàng A là việc xong xuôi. Tập đoàn nhà họ Hứa gây dựng bao nhiêu năm dễ sụp đổ, Hứa Thế Hành càng chịu khoanh tay đợi chúng thâu tóm. Bây giờ là lúc quan trọng nhất, chúng thừa thế xông lên, thể cho họ một cơ hội nào! Còn con, con đang gì đây?!”

Cảm xúc của bà dâng trào, giọng cũng vô thức cao lên, Tiêu Đạc mím môi, lời nào.

Vệ Chiêu bên , nhịn lên tiếng bênh vực Tổng giám đốc của : “Phu nhân, Tổng giám đốc Tiêu thực sự hề rảnh rỗi…”

“Cậu đừng bênh nó!” Tiêu Tư Dĩnh đầu , tức giận với , “Cậu chuyện của nó với Kiều Nhụy Kỳ từ lâu đúng ? Vậy mà còn luôn giúp nó giấu . Nếu phát hiện, các còn định giấu cả đời ?”

“Chuyện liên quan đến Vệ Chiêu, tức giận thì trút lên con là .” Tiêu Đạc Vệ Chiêu, hiệu cho ngoài . Vệ Chiêu do dự một chút, nhưng vẫn xoay rời .

Khương Kha luôn để ý đến động tĩnh bên trong, thấy Vệ Chiêu bước , cô vội vàng hỏi dò: “Sao , ? Đây là của tổng giám đốc Tiêu ?”

“Ừ.” Vệ Chiêu xuống ghế trong vườn, gương mặt mấy vui vẻ.

Loading...