Khương Kha theo ngoài, còn liếc mắt trong nhà hai : “Vừa ở ngoài cũng thấy bà mắng , tính khí bà lúc nào cũng như ?”
Vệ Chiêu khẽ , Tiêu Tư Dĩnh là của Tiêu Đạc, tiện lưng bà, nhưng trong lòng vẫn khỏi thấy bất công cho Tiêu Đạc. Bà chỉ là tính khí lớn mà là hận thể bắt Tổng giám đốc Tiêu việc ngừng nghỉ suốt hai mươi bốn giờ, lập tức hạ bệ Hứa Thế Hành để bà báo thù.
Bầu khí trong phòng cũng trở nên nặng nề hơn so với lúc . Tiêu Đạc và Tiêu Tư Dĩnh đều im lặng, nên Kiều Nhụy Kỳ đành bước lên để xoa dịu: “Dì Tiêu, cháu và Tiêu Đạc cũng mới hẹn hò gần đây thôi, và trợ lý Vệ chắc chắn cố ý giấu dì, mong dì đừng giận vì chuyện .”
Tiêu Tư Dĩnh khẽ thở dài, Kiều Nhụy Kỳ: “Cô Kiều, cô đừng hiểu lầm, ý gì với cô, chỉ là hiện tại công ty đang ở thời điểm then chốt, nó nên để tâm trí phân tán lúc .”
Tiêu Đạc : “Con , chuyện công ty con nắm rõ, và sẽ để việc hẹn hò ảnh hưởng đến công việc.”
“Vậy thì cho tại bây giờ con ở đây?” Giọng Tiêu Tư Dĩnh lập tức trở nên gay gắt, “Nhìn xem bây giờ trông con , con còn là con trai nữa ?”
Bàn tay Tiêu Đạc đặt bên khẽ nắm thành quyền, nhưng cuối cùng vẫn phản bác. Tuy nhiên, sự kiên nhẫn của Kiều Nhụy Kỳ cạn kiệt. Cô vốn là tính khí , nếu đây cũng cãi mạng với Chúc Tịch. Cô lên tiếng: “Dì Tiêu, cháu tôn trọng dì vì dì là của Tiêu Đạc nên mới lễ phép với dì như . từ lúc dì bước , ngoài việc trách móc thì chỉ nhắc đến công ty. Cháu cũng hỏi xem là con trai dì ? Anh thức trắng đêm họp đến mức đau dày, dì cũng thấy thuốc ở đây, nhưng cháu thấy dì quan tâm đến một câu.”
Tiêu Tư Dĩnh im lặng một lúc mới : “Đau dày thì gì ghê gớm , hơn nữa chẳng uống thuốc ?”
Kiều Nhụy Kỳ bật : “Ồ, nếu cháu đau dày, cháu chắc chắn sẽ hỏi han đủ điều, còn tự tay nấu cháo cho cháu nữa.”
Tiêu Tư Dĩnh liếc cô: “Làm con gái cưng của thì gì đáng tự hào? Tiêu Đạc loại đàn ông bám váy .”
“… , cháu là con gái cưng của cháu, thì ?” Kiều Nhụy Kỳ thẳng thắn đáp, “Ít còn hơn việc chính ruột coi như công cụ trả thù. So với con trai dì, cháu thấy dì quan tâm đến Hứa Thế Hành hơn đấy.”
“… Cô bậy!” Tiêu Tư Dĩnh cô tức đến mức thốt lời chửi thề, “Thằng tiện nhân Hứa Thế Hành đó, chỉ mong chết, đêm nào cũng mơ thấy nhà họ Hứa ngủ bờ ngủ bụi!”
“Mơ thấy ông hằng đêm mà còn bảo quan tâm ư?” Kiều Nhụy Kỳ , “Dù là hận, thì cuối cùng vẫn là xoay quanh một đàn ông.”
“Cô! Cô hiểu cái gì chứ!” Tiêu Tư Dĩnh giận dữ cô, sắc mặt đỏ. Kiều Nhụy Kỳ vốn định đáp , nhưng thấy bà như , cũng sợ bà tức quá, nên đành im lặng.
Tiêu Tư Dĩnh lấy bình tĩnh vài thở Tiêu Đạc: “Bây giờ con cứng cáp , đến cả việc Chủ tịch gì cũng hỏi ý kiến con , lời thì càng để tâm đúng ?”
Tiêu Đạc nhíu mày, bà : “Con từng ý đó.”
“Vậy những lời cô , con cũng đồng tình? Con cũng nghĩ coi con như công cụ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cam-giac-cua-ba-ngay-xuan-trong-con-kho-can-cua-sa-mac/chuong-83.html.]
Tiêu Đạc trả lời. Tiêu Tư Dĩnh mím môi, kìm nén cảm xúc của :
“Ngày mai theo về thành phố S.”
Bà để câu rời khỏi phòng việc của Kiều Nhụy Kỳ. Vệ Chiêu thấy bà giận dữ bước , tiến đến thì bà lớn tiếng: “Đừng theo ! Theo tổng giám đốc của !”
Vệ Chiêu: “…”
Đây là đầu tiên thấy bà nổi giận đến mức . Dù ngoài mặt Tiêu Đạc lúc nào cũng nghiêm nghị, nhưng dù bà cũng là tổng giám đốc, tuyệt đối thể cư xử như với bà.
Vậy là do cô Kiều chọc giận bà ?
… Phải thật, cô Kiều đúng là tay mơ.
Anh nghĩ lúc chắc chắn Tổng giám đốc ai quấy rầy, nên cùng Khương Kha ở bên ngoài tiếp tục chăm chút mấy chậu hoa.
Trong phòng, khi Tiêu Tư Dĩnh tức tối bỏ , Kiều Nhụy Kỳ cũng dần lấy bình tĩnh — giống như khi cãi với Chúc Tịch mạng.
Quả thật cô vẫn tu dưỡng đủ, mỗi cảm xúc lấn át là kiềm chế .
“Sao, nghĩ đủ nhã nhặn hả?” Tiêu Đạc thấy nét mặt của cô, liền nhớ đến ở tiệm nướng, khi cô với điều .
Kiều Nhụy Kỳ xoa xoa hai má, cảm thấy vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều: “Không là nhã nhặn , dù gì bà cũng là mà.”
Tiêu Đạc bật : “Anh tưởng em ngay từ lúc bà bước chứ.”
“…” Kiều Nhụy Kỳ im lặng một lát hỏi , “Em với bà , giận chứ?”
Tiêu Đạc khẽ tự giễu, với cô: “Thật em đúng, trong mắt bà , chỉ là một công cụ. Điều , mà bà cũng hiểu rõ.”
Anh nắm lấy tay Kiều Nhụy Kỳ, trong đôi mắt trầm tĩnh bỗng ánh lên một tia sáng: “Anh ốm đau , đối với bà bao giờ quan trọng bằng chuyện của nhà họ Hứa. bây giờ khi buồn bã, cuối cùng cũng hồi đáp.”