Sau khi ly hôn với Hứa Thế Hành, Tiêu Tư Dĩnh mang theo con trai tám tuổi trở về thành phố S và đổi tên cho thành Tiêu Đạc.
Có thể do gặp biến cố lớn hoặc do hợp khí hậu, trong hai năm đầu khi mới đến S, Tiêu Đạc thường xuyên ốm.
“Mẹ cho rằng việc ốm đau cản trở việc học, nên bà thuê một huấn luyện viên võ thuật để luyện tập, rèn luyện sức khỏe.” Nhà họ Tiêu ở thành phố S cũng thuộc tầng lớp thượng lưu, ngôi trường quý tộc mà Tiêu Đạc theo học, mỗi đứa trẻ đều học nhiều lớp năng khiếu. Trước khi bố ly hôn, cũng tham gia một vài lớp năng khiếu, nhưng khi về thành phố S, Tiêu Tư Dĩnh cho rằng sở thích quá lãng phí thời gian nên dừng hết các lớp đó, chỉ để tập trung học hành.
Về , vì thấy sức khỏe yếu, bà mới cho tham gia lớp học võ thuật.
Thật lòng mà , Tiêu Đạc thích học võ lắm, nhưng trong cuộc sống đơn điệu, một điều gì đó khác biệt cũng khiến thấy vui.
“Sau khi bắt đầu học võ, ốm giảm dần, vui, nên cho học tiếp. Huấn luyện viên thấy năng khiếu, học nhanh, liền đăng ký thi đấu cho . Cuối cùng liên tiếp giành chiến thắng, suýt chút nữa đội tuyển quốc gia.”
“…” Kiều Nhụy Kỳ vốn thấy tâm trạng vẻ khá u sầu, giờ cảm thấy đánh giá thấp , “Vậy là quốc gia thiếu một nhân tài như , tất cả là do ?”
Tiêu Đạc cúi đầu khẽ, tiếp: “Lúc nhỏ khá thông minh, thỉnh thoảng các giáo viên trong trường dạy chơi nhạc cụ, đều thể học nhanh.”
“Ồ… chơi những loại nhạc cụ gì?”
Tiêu Đạc suy nghĩ một chút : “Piano, violin, guitar, đều một chút, nhưng thích chơi những thứ , bà cho rằng lãng phí thời gian.”
Nói đến đây, đưa tay xoa đầu Nguyên Soái đang bên chân: “Nguyên Soái là thú cưng đầu tiên mà nuôi. Khi còn học tiểu học, từng lén nuôi gà và thỏ, nhưng đều phát hiện, hôm chúng liền biến mất khỏi nhà.”
Sau đó, Tiêu Đạc nuôi thú cưng nữa, cho đến ba năm , ngày sinh nhật của , mang Nguyên Soái về nhà.
Tiêu Tư Dĩnh luôn thích Nguyên Soái, một phần vì Nguyên Soái thực sự hung dữ, bình thường đều dám gần, phần khác, bà cho rằng đó là biểu tượng của việc Tiêu Đạc thoát khỏi sự kiểm soát của .
giờ Tiêu Đạc trưởng thành, bà thể như hồi còn nhỏ mà hạn chế , chỉ cần để việc chính ảnh hưởng, bà sẵn lòng nhượng bộ một chút.
Bà ngầm chấp nhận sự xuất hiện của Nguyên Soái, chỉ thỉnh thoảng than phiền về vẻ ngoài hung dữ của nó, từng đề nghị Tiêu Đạc nuôi một con vật hiền lành hơn, nhưng vẫn đồng ý.
Lúc bà mới nhận , những chú gà và thỏ mà Tiêu Đạc nuôi hồi nhỏ dễ thương đến mức nào.
“Để ảnh hưởng đến việc học, bà cũng cho giao tiếp thiết với bạn bè khác, nên khi học gần như bạn bè.”
Kiều Nhụy Kỳ xong câu chuyện thời thơ ấu của Tiêu Đạc, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Vậy em hiểu , đối với bà , em đúng là tội phạm, dám ảnh hưởng đến công việc của .”
Nghĩ , hôm nay Tiêu Tư Dĩnh đối xử với cô khá lịch sự .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cam-giac-cua-ba-ngay-xuan-trong-con-kho-can-cua-sa-mac/chuong-84.html.]
Tiêu Đạc mỉm nhẹ, ngón tay lướt qua kẽ tay của cô, nắm chặt lấy : “Cho đến khi du học, tình hình mới bắt đầu cải thiện. Hôm nay thực sự nghĩ bà sẽ đến, nhưng em yên tâm, sẽ tìm cơ hội chuyện với bà cho rõ ràng.”
Kiều Nhụy Kỳ tay họ đang nắm chặt, ngón tay cô nhẹ nhàng chạm mu bàn tay : “Em ý gì khác, nhưng từng khám bác sĩ tâm lý ?”
Cô cảm thấy ý trả thù của Hứa Thế Hành trở nên méo mó.
Tiêu Đạc im lặng một lúc, : “Anh và ông ngoại đều hy vọng bà khám bác sĩ tâm lý, nhưng bà cho là vấn đề. Anh những năm qua bà cũng dễ dàng gì, cũng hiểu bà hận Hứa Thế Hành đến mức nào, nên những yêu cầu bà đưa , đều cố gắng thực hiện.”
Tiêu Đạc vốn ý định tham gia lĩnh vực game engine, vì đả kích nhà họ Hứa mà bắt đầu ăn trong ngành . May mắn , Tiêu Đạc thực sự tin rằng lĩnh vực tiềm năng vô hạn, nên ngay cả vì báo thù Hứa Thế Hành, thì cũng giá trị phát triển .
Kiều Nhụy Kỳ , liền hỏi: “Nếu cho rằng yêu đương là lãng phí thời gian, bắt chia tay với em thì ?”
Tiêu Đạc nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn: “Anh , yêu đương sẽ ảnh hưởng đến công việc của .”
May mà Vệ Chiêu thấy câu .
“ thể ngày mai thành phố S với bà ,” Tiêu Đạc đến đây, thần sắc rõ ràng chút nỡ, “Chắc lâu , sẽ sắp xếp công việc tiếp theo tìm cơ hội chuyện với .”
“Ừm.” Kiều Nhụy Kỳ gật đầu, “Anh , em cũng cần ở bên em mỗi ngày.”
Ngón tay Tiêu Đạc nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay cô, vẻ mặt chút hài lòng: “Thật là lạnh lùng.”
Kiều Nhụy Kỳ mỉm gì, Tiêu Đạc tiến gần, hôn nhẹ khóe miệng đang nhếch lên của cô, cô : “ cần em bên cạnh mỗi ngày thì ?”
“Ừm…” Kiều Nhụy Kỳ thuận tay tháo sợi dây buộc tóc , quàng cổ tay Tiêu Đạc, “Vậy thì để cái ở bên nhé, thể thấy mà nhớ đến em.”
“……” Tiêu Đạc im lặng một chút, đưa tay nắn nắn má cô, “Quả nhiên là lương tâm.”
Sau khi ăn trưa ở văn phòng, Tiêu Đạc họp một chút với Vệ Chiêu, bộ vest chuẩn rời : “Anh gặp , tối nay lẽ về, sáng mai bay tới thành phố S.”
“Được.” Kiều Nhụy Kỳ mặc áo vest, cố ý về phía cổ tay , nơi chiếc đồng hồ cơ, còn sợi dây buộc tóc cô thấy , “Dây buộc tóc của em để ?”
Cô để Tiêu Đạc giữ dây buộc tóc kỷ niệm, chỉ là đùa một chút, giờ tháo , cô còn thể tiếp tục dùng để buộc tóc.