Trong văn phòng của Tổng giám đốc, sofa dùng để tiếp đón khách, nên việc Kiều Nhụy Kỳ ở đây cũng chẳng gì sai. Cô dậy từ ghế sofa, Tiêu Đạc mặt hỏi: “Không ở đây, thì ?”
“Em thể ghế của , ghế chức năng massage, thoải mái hơn sofa.” Tiêu Đạc đến bàn việc lớn, đặt tập tài liệu tay lên bàn, “Còn thể dùng máy tính, em đang xem phim ?”
“…” Dùng máy tính ở văn phòng Tổng giám đốc để xem phim thật sự vấn đề gì chứ?
Cô theo Tiêu Đạc đến bàn việc, liếc máy tính của : “Máy tính của chắc nhiều tài liệu mật lắm nhỉ? Anh sợ em lấy cắp tài liệu ?”
Tiêu Đạc khẽ , xuống ghế: “Tất cả tài liệu mật đều mã hóa, dễ để em lấy cắp .”
“Vậy thì em cũng nên chủ động tránh hiểu lầm, hơn nữa em mật khẩu máy tính của .”
Tiêu Đạc dựa lưng ghế, ngước mắt cô: “Là năm sinh của , cộng với tháng ngày sinh của em, hôm nay đổi xong.”
Kiều Nhụy Kỳ: “…”
Khó mà đánh giá , trông Tổng giám đốc Tiêu thật sự vẻ giống một chi phối bởi tình yêu.
Không trách lo lắng.
Điện thoại nội bộ bàn reo lên hai tiếng, Tiêu Đạc tiện tay máy, Vệ Chiêu ở đầu dây bên lắp bắp : “Tổng giám đốc Tiêu, phu nhân đang tới văn phòng , sắp đến cửa .”
“Biết .” Tiêu Đạc ngắt máy, bình thản Kiều Nhụy Kỳ, “Mẹ đến đây , sắp cửa.”
“Cái gì?!” Kiều Nhụy Kỳ kinh hãi, lúc ăn trưa hôm nay, Tiêu Đạc – Tiêu Tư Dĩnh còn giúp cô chuyện, cô còn tưởng mối quan hệ giữa hai cải thiện, nếu bà bắt gặp ở trong văn phòng của Tiêu Đạc…
Đó chính là vi phạm quy tắc tối cao .
Bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót, bây giờ ngoài thì kịp nữa, Kiều Nhụy Kỳ vội cầm lấy túi xách của bàn, cúi trốn bàn việc.
Tiêu Đạc: “…”
Bàn việc của lớn, gian bên bàn cũng khá rộng rãi, chỉ đủ chỗ cho một Kiều Nhụy Kỳ mà còn thể chứa cả hai bọn họ mà vẫn thoải mái.
Chỉ là góc …
Tiêu Đạc ghế, cúi mắt Kiều Nhụy Kỳ đang trốn gầm bàn, ánh mắt trở nên sâu lắng.
Ngay lúc đó, cửa phòng việc vang lên hai tiếng gõ cửa. Tiêu Đạc thu ánh , sang cửa: “Vào .”
Tiêu Tư Dĩnh đẩy cửa bước , khi ngang qua sofa, ánh mắt bà lướt qua tách cà phê còn dang dở bàn một cách kín đáo.
“Mẹ tìm con chuyện gì ?” Tiêu Đạc bình thản bàn việc, khuôn mặt biểu lộ điều gì khác thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cam-giac-cua-ba-ngay-xuan-trong-con-kho-can-cua-sa-mac/chuong-94.html.]
Tiêu Tư Dĩnh bước từng bước đến gần , tiếng bước chân càng lúc càng gần khiến Kiều Nhụy Kỳ nắm chặt túi xách trong tay.
Khi đến bên bàn việc, tiếng bước chân dừng . Tiêu Tư Dĩnh ở phía đối diện, Tiêu Đạc: “Trọng điểm sắp tới của công ty là hợp tác với tập đoàn Trang Thị. Nhà họ Trang và nhà họ Hứa đều ở thành phố A, đừng để Hứa Thế Hành nắm cơ hội .”
“Con . Trước đó, con gặp Trang Yến vài , giai đoạn đầu của dự án đang tiến triển định.”
“Con là .” Tiêu Tư Dĩnh nghiêng , ánh mắt một nữa dừng tách cà phê uống hết, “Vậy phiền con nữa. Nếu Hứa Thế Hành liên hệ với con…”
“Yên tâm, con sẽ gặp ông .” Tiêu Đạc , xoay nhẹ cây bút trong tay, “Vả , con trai ông cũng ông gặp con.”
“Hừ, chỉ là những kẻ thiển cận.” Con trai của Hứa Thế Hành sợ Tiêu Đạc trở về nhà họ Hứa để tranh giành gia sản, nhưng Tiêu Tư Dĩnh chỉ gia sản của nhà họ Hứa, bà nhà họ Hứa phá sản.
“Vậy thôi, .” Tiêu Tư Dĩnh , rời khỏi văn phòng của Tiêu Đạc.
Khi tiếng cửa văn phòng đóng , Kiều Nhụy Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Đạc đẩy ghế lùi một chút, cúi đầu Kiều Nhụy Kỳ bàn: “Người , em .”
“Vâng.” Kiều Nhụy Kỳ chui từ bàn, định dậy nhưng tê chân nên xuống.
Để giữ thăng bằng và ngã, cô vô thức đưa tay , nắm … quần của Tiêu Đạc.
Cô dùng lực khá mạnh, cộng thêm quán tính, khiến quần của Tiêu Đạc kéo xuống một đoạn.
Nếu chất lượng quần và thắt lưng cài chắc chắn, lẽ Kiều Nhụy Kỳ kéo tuột quần của xuống .
“…” Kiều Nhụy Kỳ chút ngượng ngùng, nhưng vẫn quên buông tay đang nắm lấy quần của Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc cúi đầu cô, nheo mắt : “Em cố tình ?”
“Không, tuyệt đối .” Kiều Nhụy Kỳ lập tức giữ vẻ mặt hết sức nghiêm túc, “Là do em lâu quá nên chân tê.”
“Ồ.” Tiêu Đạc chống tay lên đầu, cô với vẻ trêu chọc, “Dù em cố tình cũng , thể phối hợp với em.”
Kiều Nhụy Kỳ: “…”
Người đàn ông rõ ràng chẳng ý định gì, nhưng nếu cô cố tình… thì cô cũng thể cố tình một chút.
Cô nửa nửa , bàn tay đang nắm lấy quần tây của Tiêu Đạc từ từ di chuyển lên, bắt đầu tháo thắt lưng của .
“…” Tiêu Đạc thẳng cô vài giây, yết hầu bất giác di chuyển lên xuống. Thời gian như kéo dài , mỗi động tác của Kiều Nhụy Kỳ dường như phóng đại, những va chạm nhẹ nhàng khiến khỏi nín thở.
“Đủ .” Cuối cùng, đưa tay kéo Kiều Nhụy Kỳ lên khỏi chỗ nấp.