Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CẨM NANG KINH DOANH CỬA HÀNG Ở DỊ GIỚI - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-06-11 17:23:33
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lị Tu gật đầu như đã lĩnh hội chân lý:

 

“Lần sau tôi cũng muốn làm một bộ tranh sơn dầu giáp như vậy!”

 

Trước đây cô đâu biết còn có phong cách này. Giờ được tận mắt thấy quá trình vẽ, cô hoàn toàn bị mê hoặc, có lẽ vài bữa là cô lại muốn đến làm mẫu mới.

 

Fraser hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không thể không thừa nhận tay nghề của Lộ Dao. Cô mặt lạnh nhưng khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói:

 

“Tôi thích kiểu tranh sơn dầu này.”

 

“Tốt quá, tôi sẽ tiến hành phủ ma pháp bảo vệ nhé.” Lộ Dao có chút không kìm được háo hức.

 

Trước đây cô đã thử loại ma pháp này nhiều lần trên móng giả, thậm chí cả móng chân của mình, và hiệu quả đều rất tốt. Nhưng đây là lần đầu tiên cô sử dụng nó cho khách hàng thật sự.

 

Phép “phong tầng ma pháp” là một pháp trận nhỏ mà Lộ Dao tự nghĩ ra, dựa trên thuộc tính ánh sáng của hệ Quang Minh. Chỉ cần dùng một chút ma lực là có thể cố định trạng thái ban đầu của món đồ, không bị ảnh hưởng bởi thời gian hay va chạm.

 

Pháp trận vẽ rất nhanh. Một luồng ánh sáng vàng kim chớp lóe lên, móng tay của Fraser đã được niêm phong bằng ma pháp.

 

Các long tộc và kỵ sĩ Elvie xung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc. Fraser và Lị Tu cũng trợn tròn mắt nhìn Lộ Dao.

 

Elvie dường như rất kích động, ánh mắt xám chăm chú nhìn Lộ Dao:

 

“Đó là ma pháp hệ Quang Minh. Cô… vừa mới thi triển cái gì vậy?”

 

Không khí có chút căng thẳng, Lộ Dao không rõ có chuyện gì, vội vàng giải thích:

 

“Không có gì đâu, chỉ là một pháp trận nhỏ để cố định lớp sơn, giúp móng không dễ bong tróc trong sinh hoạt hằng ngày, luôn giữ được vẻ đẹp ban đầu.”

 

Pháp trận này chỉ có một nhược điểm: sau khi được phong tầng, móng sẽ không tự bong ra phải dùng tay nghề thủ công để gỡ.

 

Tất nhiên, điều này chỉ áp dụng với người bình thường. Nếu là long tộc mà trở lại nguyên hình, móng sẽ vẫn gãy vỡ như thường.

 

Cô chợt nảy ra một ý tưởng: có lẽ mình có thể nghiên cứu tiếp phiên bản 2.0 của pháp trận, loại có thể chủ động tháo lớp sơn theo ý muốn.

 

Elvie lùi về sau một bước, cảm thấy chuyện này thật sự quá mức:

 

“Chỉ để gia cố móng tay thôi mà cô lại dùng đến Quang Minh ma pháp?”

 

Phải biết, Quang Minh ma pháp có khả năng xua tan tà khí và hắc ám ma pháp, hiệu quả chữa lành còn mạnh hơn cả ma pháp hệ Mộc vốn đã nổi tiếng về trị thương.

 

Một Quang Minh ma pháp sư cường đại có thể dễ dàng cứu sống một người bị thương nặng sắp chết, thậm chí khiến cơ thể khôi phục như chưa từng bị tổn hại, chẳng khác gì trọng sinh.

 

Người đứng đầu tông phái Quang Minh, Đại Tư Tế Carlos của Đế quốc, chính là một đại ma pháp sư như vậy. Nghe đồn ông thậm chí có thể khiến người ta trẻ lại như hồi thanh xuân, sống mãi không già.

 

Ngoài khả năng gần như nghịch thiên, ma pháp sư hệ Quang Minh còn vô cùng hiếm hoi, số lượng ít hơn xa so với bất kỳ hệ ma pháp nào khác.

 

Loại ma pháp sư như vậy phần lớn đều được đế quốc thu nạp, trở thành pháp sư phục vụ riêng cho hoàng gia.

 

Vậy mà tại một thị trấn hẻo lánh thế này lại xuất hiện một ma pháp sư hệ Quang Minh đã đủ khiến người kinh ngạc, thế mà cô ấy lại không biết trân trọng bản thân, dám dùng thứ ma pháp trân quý đó chỉ để cố định một lớp sơn móng tay?!

 

Đây không phải là lãng phí của trời thì là gì?!

 

Lộ Dao lại chẳng hay biết trong đầu Elvie đang gào thét dữ dội đến mức nào. Cô điềm nhiên gật đầu:

 

“Đúng vậy mà. Pháp trận này có vấn đề gì sao? Thật ra tôi đã thử nghiệm nhiều lần, cảm thấy dùng cũng khá ổn.”

 

Tư Kim lại bắt được một điểm còn gây sốc hơn:

 

“Cái pháp trận đó… là do cô tự nghĩ ra?”

 

Sao có thể?

 

Rõ ràng trước đây không lâu cô ta mới vừa được kiểm tra ra thuộc tính ma pháp, nói thẳng ra là một học sinh lớn tuổi không có bất kỳ nền tảng ma pháp nào.

 

Quyển sách ma pháp căn bản kia vốn đã là thứ dễ hiểu với Long tộc, nhưng với Nhân tộc sinh mạng ngắn ngủi, thiên phú và khả năng lĩnh hội lại kém hơn rất nhiều thì không hề dễ chút nào.

 

Vậy mà cô không chỉ hiểu được sách, lại còn chỉ trong vài ngày đã tự nghĩ ra một pháp trận?!

 

Tư Kim không thể tin nổi.

 

Lộ Dao chỉ gật đầu như đang nói điều hiển nhiên:

 

“Ừ, ban đầu tôi định làm một pháp trận khác, nhưng kết quả lại vô tình tạo ra cái này trước.”

 

“……”

Tư Kim hoàn toàn cạn lời.

 

Elvie thì nhíu chặt mày, hoàn toàn không hiểu nổi cách nghĩ của cô.

 

Lũ tiểu long tuy ít nhiều cũng biết Lộ Dao có chút bản lĩnh, nhưng bản tính kiêu ngạo khiến chúng chưa bao giờ nghĩ có con người nào vượt trội hơn Long tộc. Thế nhưng sau sự việc này, chúng không cảm thấy bị đè ép mà ngược lại cảm thấy gần gũi với cô hơn.

 

Long tộc vốn tôn sùng sức mạnh, và cũng thích những sinh vật mạnh mẽ.

 

Còn Fraser thì khác. Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, cô đã đoán ra một vài điều quan trọng:

Lộ Dao đại khái là một ma pháp sư hệ Quang Minh rất lợi hại, không chỉ dùng ma pháp làm mỹ giáp mà còn tự sáng tạo ra pháp trận.

 

Một con người như vậy vừa có thiên phú, lại có suy nghĩ thật độc đáo.

 

Từ phản ứng của những người xung quanh có thể thấy, thiên phú và trí tưởng tượng của cô có lẽ đã vượt xa khỏi phạm trù “bình thường” mà cả loài người và Long tộc có thể hiểu được.

 

Nhưng Fraser không hề bận tâm.

Fraser giơ tay lên, nhẹ giọng hỏi:

 

“Bộ móng tiếp theo, có làm nữa không?”

 

Lộ Dao gật đầu:

 

“Làm tiếp, làm tiếp.”

 

Vừa rồi bị gián đoạn một lúc, phần gel màu vẫn chưa đông lại hẳn, Lộ Dao dứt khoát lau sạch, rồi lại lấy gel và keo thạch cao mới, tiếp tục pha màu.

 

Trên bầu trời thị trấn Lục Bảo Thạch, sáu bảy con cự long đang bay lượn không rời đi.

 

Field nhìn về một hướng, trầm giọng nói:

 

“Vừa nãy ở phía đó có người sử dụng Quang Minh ma pháp, có phải có ai bị thương không?”

 

Sắc mặt Mộc Tâm khẽ nghiêm lại:

 

“Bọn Sâm Sâm đang ở đúng hướng đó.”

 

Nam Cung Tư Uyển

Chẳng lẽ bọn nhóc long con ở thị trấn loài người lại gây ra chuyện gì?

 

Lại còn kinh động đến cả một Quang Minh pháp sư… chuyện này không nhỏ rồi.

 

Các phụ huynh của cự long đều cảm thấy bất an, lập tức hạ xuống thị trấn Lục Bảo Thạch. Nhưng khi tới nơi lại phát hiện mọi thứ rất yên bình, không hề có dấu hiệu hỗn loạn hay xung đột.

 

Chúng nhanh chóng cảm ứng được vị trí của đám rồng con, sáu bảy con cự long liền hóa thành hình người, đi thẳng tới tiệm nail của Lộ Dao.

 

Trên đường đi, họ nghe được không ít dân làng thì thầm bàn tán về chủ tiệm nail. Có người nói cô nuôi cả một bầy rồng, lại có người thậm chí còn bảo chủ tiệm chính là một con rồng cải trang.

 

Dominic nghiêm mặt, quay sang nhìn Mộc Tâm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cam-nang-kinh-doanh-cua-hang-o-di-gioi/chuong-67.html.]

 

“Nhân loại nuôi rồng? Chuyện này là sao?”

 

Sự kiện tồi tệ nhất của Long tộc hơn trăm năm trước, chính là bị nhân loại “nuôi dạy” như thú cưng đó là một vết nhơ khó xóa.

 

Để tránh lặp lại nỗi sỉ nhục đó, Long Cốc đã thêm vào giáo trình của ấu long một điều luật nghiêm khắc:

 

“Loài người yếu đuối, cường đại như rồng không thể có quan hệ với họ.”

 

Giáo điều này đã thành công tạo ra một thế hệ rồng con tự tin kiêu ngạo, coi thường nhân loại.

Vậy mà hôm nay họ lại nghe thấy có người dám nuôi rồng?

 

Mộc Tâm vò đầu, vẻ mặt đau khổ:

 

“Chắc chắn là hiểu lầm gì đó thôi. Tiệm ngay phía trước, đến xem rồi nói.”

 

Trong tiệm nail, bộ móng tay của Fraser đã hoàn thành.

 

Trên mỗi móng tay là một bức tranh sơn dầu phong cảnh thu nhỏ: có núi tuyết, có sông xanh, có cánh đồng cúc non đón gió, có chim bay lướt qua mặt hồ…

Toàn bộ được phối màu trắng, lam, xanh lá hòa quyện tinh tế, nhìn kỹ sẽ thấy vô số chi tiết sống động.

 

Lũ rồng con xúm lại thành một đám, chăm chú nhìn Lộ Dao dùng ma pháp phủ lớp bảo vệ cho móng tay, ánh mắt đầy tò mò.

 

Thì ra Quang Minh ma pháp là dùng như vậy sao?

 

Elvie đứng ở một bên, nhắm mắt lại, quay mặt đi vẻ đau khổ. Cô không nỡ nhìn cảnh ma pháp thần thánh bị “lạm dụng” như thế này.

 

Lúc này, các trưởng bối cự long đã đến trước cửa tiệm nail. Nghe thấy bên trong có tiếng động, biết chắc rồng con đều đang ở đó.

 

Dominic mặt lạnh như băng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy đám long con đang vây quanh một con người, sắc mặt lập tức đen lại:

 

“Salsa, con đang làm gì ở đây?”

 

Tiểu Thanh Long Salsa quay đầu, hai mắt sáng rỡ, lập tức chạy ra ngoài:

 

“Ba ba!”

 

Những rồng con khác cũng nhanh chóng nhận ra cha mẹ đã tới, hào hứng giơ móng vuốt lấp lánh lao ra ngoài cửa.

 

Vì quá phấn khích với chuyện làm đẹp, bọn nhỏ đều quên hôm nay chính là ngày nghỉ, ngày cha mẹ đến đón về Long Cốc.

 

Amos liếc mắt một cái đã thấy Harold và Tư Kim cũng có mặt trong tiệm kỳ lạ này. Những cự long khác cũng nhận ra nhau, nhưng chẳng ai chủ động chào hỏi, không khí khá kỳ lạ.

 

Lộ Dao ngẩng đầu nhìn, thấy trước cửa là năm sáu người lớn cao lớn, khỏe mạnh, vóc dáng đều vượt xa người dân bình thường ở Lục Bảo Thạch trấn. Ánh mắt họ sắc bén, khí thế bức người, không cần nói cũng biết là không tầm thường.

 

Cô mỉm cười, khẽ vẫy tay chào đám rồng con.

 

Cự long đón được rồng con, cũng không hề tỏ thái độ gì với chủ tiệm, chỉ quay người lặng lẽ rời đi.

 

Chờ các cự long rời khỏi, ba người Lị Tu lập tức chạy như bay ra khỏi tiệm. Không khí vừa rồi quá áp lực, họ bị dọa sợ không nhẹ.

 

Elvie trên đường chia tay với Lị Tu và Fraser, Lị Tu thì đưa Fraser về lại tiệm thuốc của mình. Các dược liệu mới mua từ thành Onorton vẫn còn để ngay trước cửa.

Fraser giúp Lị Tu sắp xếp lại đống dược liệu, thuận miệng hỏi:

 

“Trấn Lục Bảo Thạch… không có Truyền Tống Trận à?”

 

Lị Tu gật đầu:

 

“Dân ở đây ít ai rời khỏi trấn, người ngoài cũng chẳng mấy khi đến. Bình thường không có nhu cầu dùng Truyền Tống Trận.”

 

Trừ cô, mỗi tháng đều phải ra ngoài một lần. Nhưng Lị Tu không biết tạo Truyền Tống Trận, người khác thì lại chẳng vì một mình cô mà xây riêng một cái.

 

Fraser nói:

 

“Vậy để mai tôi dựng một cái cho. Tôi còn dư một ít quyển trục truyền tống, cho cô một cái. Lần sau muốn đi thành Onorton thì tự đi cũng được rồi.”

 

Đối với thân là tinh linh như Fraser, việc xây dựng Truyền Tống Trận chẳng phải chuyện gì khó khăn.

 

Lị Tu vui mừng ra mặt, không kìm được mà hỏi:

 

“Sao tự nhiên lại muốn lập Truyền Tống Trận ở một trấn nhỏ thế này?”

 

Fraser cúi đầu, đôi tai nhọn đặc trưng của tinh linh hơi ửng hồng:

 

“Chỉ là… cảm thấy sau này có khi sẽ thường xuyên đến đây. Cứ ngồi xe ngựa lâu như vậy thì mất thời gian quá. Mà tôi còn muốn mở tiệm riêng nữa. Có Truyền Tống Trận thì tiện hơn nhiều.”

 

Lị Tu vỗ tay reo lên:

 

“Thật tốt quá! Fraser, cô cũng thích tiệm nail lắm đúng không!”

 

Fraser ngượng ngùng:

 

“Tuy rằng… có thể sẽ ghé qua, nhưng cũng không phải là tới thường xuyên đâu.”

 

Lị Tu mỉm cười gật đầu:

 

“Ừ ừ.”

 

Hiểu rồi hiểu rồi, cô đều hiểu cả.

 

Từ xa, những đám mây đỏ cuối cùng cũng tan dần, chân trời phủ lên một lớp lam u nhàn nhạt.

 

Khách khứa đều đã rời đi. Lộ Dao rót cho mình một tách trà nóng, ngồi bên cửa sổ thư thả uống trà giải lao.

 

Harold nằm sõng soài trên ghế sofa, khuỷu tay đè lên một cuốn truyện tranh mới, tư thế chẳng khác gì một nam chính trung nhị thất bại.

 

Tư Kim tựa vào ghế sofa đơn bên cạnh, đưa tay ngắm nghía bộ móng sáng lấp lánh của mình, đôi đồng tử màu vàng kim tràn đầy thỏa mãn.

 

Hai tên này… sao còn chưa chịu về?

 

Lộ Dao hơi bất đắc dĩ, cố nhịn thêm một lát.

 

Khi trời hoàn toàn tối, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, mở miệng hỏi:

 

“Hai người các anh… không định về nhà sao?”

 

Tư Kim vẫn mê mẩn nhìn móng tay, hoàn toàn không nghe lọt tai gì.

 

Nói mới nhớ, Harold thoạt nhìn cũng chạc tuổi đám rồng con kia… Vậy phụ huynh hắn đâu? Sao không ai tới đón?

 

Harold trở mình, tìm một tư thế càng thoải mái hơn, thản nhiên nói:

 

“Lộ Dao, tiệm của cô cần bảo vệ. Cô có thể dùng cái sọt báu vật dưới bàn để thuê tôi làm hộ vệ.”

 

Lộ Dao: “…”

 

Đó chẳng phải là đống đồ anh bỏ lại không chịu mang đi, giờ còn bày ra đó chiếm chỗ nữa.

 

Có lẽ… rồng vốn là một giống loài cực kỳ “ăn bám”?

 

Lộ Dao không nhịn được đưa tay che mặt.

 

Không dám nói tất cả loài rồng, nhưng ít nhất cái tên Harold này đúng là “ăn bám” đấy.

Loading...