Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CẨM NANG KINH DOANH CỬA HÀNG Ở DỊ GIỚI - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-06-14 04:44:50
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lộ Dao đứng xem Truyền Tống Trận được xây xong, thấy Fraser dùng truyền tống trận rời đi, bèn quay người mua đồ ăn sáng mang đến tiệm ăn vặt, sau đó lập tức trở về tiệm nail, lật sách ma pháp xem ngay.

 

Harold thì nằm ườn trên ghế sô pha đọc truyện tranh, chẳng còn chút hình tượng hộ vệ nào.

Còn Tư Kim ngồi ở bên kia, mê mẩn nhìn bộ mỹ giáp mới của mình, kiểu như càng nhìn càng thích, hoàn toàn quên béng luôn việc phải giám sát cửa tiệm của Lộ Dao.

 

Trong tiệm không có khách, Lộ Dao cũng không quản hai tên rồng to xác kia, pha một ly trà xanh, lấy sổ ghi chép cùng bút ra, vừa đọc sách vừa làm ghi chú.

 

Cuốn sách ma pháp quả nhiên có ghi cách chế tạo quyển trục truyền tống, từ cấp thấp đến trung giai, rồi cao giai đều có. Có điều muốn chế ra thì phải có loại giấy trắng chuyên dụng cho quyển trục, mà thứ đó, cô lại không có.

 

Lộ Dao đi một chuyến tới tiệm tạp hoá để tìm mua quyển trục, nhưng không có hàng. Vậy là cô định tiện đường ghé mua thêm ít nguyên liệu để điều chế keo nước.

 

Không ngờ lần này lại tìm được hai loại nguyên liệu lần trước thiếu, nhưng vẫn còn thiếu ba món nữa. Trong đó có một món là… nhãn cầu của ma thú cấp 12, và cần đến mười con!

 

Chủ tiệm tạp hóa nói, nếu muốn gom đủ số lượng như vậy, chỉ có thể đến tiệm thuốc Tây Đức ở thành Onorton. Mà khổ nỗi hiện giờ không có quyển trục truyền tống, muốn đi đến đó phải ngồi xe ngựa mất hẳn một ngày một đêm.

 

Lộ Dao xách hai loại nguyên liệu quay về tiệm. Vừa đẩy cửa ra đã thấy một nữ nhân vận váy dài màu xanh lục nhạt đứng ngay giữa phòng, dáng vẻ lúng túng như đang bị lạc.

 

Còn hai con rồng to xác Harold và Tư Kim thì cứ như đã c.h.ế.t ở trong tiệm, không nhúc nhích một chút, đến cả chào khách cũng không buồn làm.

 

Lộ Dao bất chấp cơn giận bốc lên, lập tức bước tới tiếp đón:

“Xin chào, nếu muốn làm móng, mời ngồi bên này.”

 

Người kia quay đầu lại, thì ra là Mộc Tâm, vừa thấy Lộ Dao liền như thấy được cứu tinh, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

 

Hôm qua nhìn thấy bộ móng lấp lánh của Sâm Sâm, lòng Mộc Tâm đã ngứa ngáy khó chịu cả đêm.

Thật sự quá chói, quá đẹp.

 

Rồng trời sinh đã mê mẩn những thứ sáng lấp lánh. Đây không chỉ là sở thích, mà là bản năng chủng tộc. Bởi thế mà bọn họ mới vơ vét báu vật khắp nơi, chất đầy cả hang ổ.

 

Nhưng cái loại mỹ giáp này thì… chẳng có mấy tác dụng thực tế. Đẹp thì có đẹp, nhưng phải giữ nguyên hình người mới dùng được, Mộc Tâm đã nhiều lần cố gắng thuyết phục bản thân đừng sa vào phù phiếm.

 

Thế nhưng, hiện đang là mùa hạ Nguyệt Giả, Sâm Sâm vì muốn giữ móng tay mà kiên quyết không rời khỏi tổ. Cái bộ móng nạm đầy đá quý kia cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt cô, càng cố nhịn lại càng không dời mắt nổi.

 

Mộc Tâm là một con rồng trưởng thành chững chạc, đảm nhiệm chức vụ trong Long Cốc, từ sau khi thành niên chưa từng vì một chuyện gì mà mất khống chế như vậy.

 

Cảm giác như trước mặt có một mỏ vàng lớn, chỉ cần với tay là lấy được, vậy mà cô còn cố giả vờ không hứng thú đúng là đang tự ép bản thân phản lại bản năng.

 

Cả đêm lăn lộn không ngủ, cuối cùng cô quyết định: chấp nhận bản năng, bay thẳng đến tiệm nail!

 

Ai ngờ vừa vào đã thấy Harold và Tư Kim đều đang ở đây, hai tên rồng đó còn ra vẻ đang xem trò vui. Mà chủ tiệm toát ra hơi thở ôn nhu của loài người kia lại không thấy đâu.

 

May mà Lộ Dao rất nhanh đã quay lại.

 

Lộ Dao không hề hay biết trong lòng Mộc Tâm đang đấu tranh dữ dội, chỉ nghiêm túc hỏi:

“Cô xem thử trong sổ có kiểu nào ưng ý không? Nếu có ý tưởng riêng cũng có thể trao đổi thêm.”

 

Mộc Tâm lật xem bảng mẫu với vẻ mặt cứng ngắc, nhưng càng xem lại càng ngạc nhiên vui mừng. Từ tinh xảo, ôn nhu, ưu nhã cho đến hắc ám… đủ mọi phong cách đều có, mỗi mẫu đều là cô chưa từng thấy qua mới mẻ, độc đáo và tuyệt đẹp.

 

Xem đến phần sau còn có vô số kiểu dáng mới lạ, rõ ràng là rất phù hợp với thẩm mỹ của Long tộc: có bộ mỹ giáp bạc lam mà Tư Kim từng làm, cũng có bộ giáp châu báu lấp lánh của Harold, lại thêm cả mấy bộ móng gắn đá quý dành cho ấu long, còn có cả mỹ giáp vẽ theo phong cách sơn dầu của tinh linh…

 

Cuối cùng, khi nhìn đến bộ giáp gắn sao trời của Tư Kim, Mộc Tâm không kìm được hít sâu một hơi. Đôi mắt xanh biếc như hồ sâu ánh lên vẻ kinh diễm lấp lánh.

 

Quá đẹp.

Cái này đúng là đạp trúng điểm chí mạng trong thẩm mỹ của Long tộc!

 

Mộc Tâm không nhịn nổi nữa, buông luôn iPad xuống, đứng dậy bước đến bên cạnh Tư Kim, nắm lấy tay hắn để nhìn kỹ bộ móng.

 

Bộ mỹ giáp thật ngoài sức tưởng tượng, so với hình chụp còn lung linh hơn nhiều. Đặc biệt là móng giữa bên tay phải và ngón áp út tay trái, bề mặt giáp hiện lên ánh sáng nhấp nháy như những ngôi sao, mà nhìn kỹ còn thấy chúng giống như đang lặng lẽ chuyển động.

 

Tư Kim vốn đang nhíu mày vì bị xem trộm nhưng thấy thần sắc Mộc Tâm thì lập tức lộ vẻ đắc ý:

“Thế nào? Đẹp chứ?”

 

Mộc Tâm không đáp, chỉ im lặng quay lại chỗ ngồi, ôm lấy cuốn mẫu, chăm chú lật thêm một lượt. Cuối cùng cô chỉ vào một kiểu móng nói:

“Tôi thích mẫu này… nhưng có một yêu cầu.”

 

Lộ Dao bình tĩnh gật đầu:

“Xin mời nói.”

 

Mộc Tâm hơi nghiêm mặt, đôi mắt màu lục sáng như ngọc ánh lên một tầng sáng mờ nhạt, mang theo khát khao không giấu được:

“Mẫu này rất hợp ý tôi, chỉ là hơi đơn giản… cô có thể làm cho nó hoa lệ hơn một chút không?”

 

Minh bạch rồi, đây quả nhiên cũng là rồng.

 

Lộ Dao nhìn kiểu dáng trong tay khách hàng một cái, nhẹ nhàng gật đầu:

“Được, có thể làm được.”

 

Được lời xác nhận, Mộc Tâm cuối cùng cũng thả lỏng, lấy ra một chiếc rương nhỏ, mở nắp ra:

“Đây là mấy viên đá quý tôi thích nhất.”

 

Trước khi đến, Mộc Tâm đã hỏi qua Sâm Sâm, cũng có tìm hiểu sơ về quy trình làm móng tại tiệm. Cô đã chuẩn bị sẵn một hộp đá quý toàn là báu vật cô yêu thích.

 

Lộ Dao nhìn lựa chọn của cô, lại kết hợp với kiểu dáng cô chọn, lập tức có được cái nhìn sơ lược về gu thẩm mỹ của vị khách long tộc này.

 

Cũng là rồng, nhưng mỗi con rồng lại có tính cách riêng biệt.

Vị này rõ ràng cũng mê lấp lánh, nhưng lại yêu thích kiểu lấp lánh tinh tế, thanh nhã hơn các bạn đồng tộc.

 

Lộ Dao vừa bắt đầu làm móng cho cô, vừa suy nghĩ xem làm sao để biến mẫu móng ôn nhu trí thức này trở nên hoa lệ mà vẫn không làm mất đi khí chất thanh nhã của nó.

 

Mộc Tâm chọn một mẫu giáp theo dạng lưới tinh tế, nhưng lại dặn Lộ Dao đừng làm quá đơn giản.

 

Khi Lộ Dao đang chọn màu nền cho lớp sơn móng, Mộc Tâm bỗng buột miệng nói:

“Tôi thích màu xanh lá đậm.”

 

Thật ra, Lộ Dao cũng đã đoán được phần nào sở thích của vị khách này. Cô mặc một chiếc váy dài kẻ ô màu xanh lục sẫm, tóc buộc bằng dây cột màu thủy lục nhạt nhất, trên tai đeo đôi khuyên đá quý hình mắt mèo cũng là màu xanh lá.

Sở thích rõ ràng đến mức không cần nói.

 

Lộ Dao chọn phối màu gồm xanh lục, trắng và bạc cho lớp nền sơn móng, sau đó bắt đầu điều chỉnh màu, trước tiên là chọn một nhóm đá quý phù hợp, rồi thu nhỏ chúng lại cho vừa vặn với kích thước móng tay.

 

Những viên đá quý mà Mộc Tâm mang đến cũng rất thú vị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cam-nang-kinh-doanh-cua-hang-o-di-gioi/chuong-69.html.]

Có những viên ngọc trai hồng phấn óng ánh, những viên tinh thạch bạc trong suốt, và cả những viên tinh thạch đen ánh sáng huyền diệu, mỗi viên đều nhỏ xinh, đều đặn như nhau, lại đều là khoáng vật chứa đầy ma lực mà Lộ Dao từng thấy nhắc đến trong sách ma pháp.

 

Sau khi chọn lọc và thu nhỏ đá quý xong, cô cẩn thận đặt chúng vào một chiếc hộp nhỏ bên cạnh, rồi lấy ra chổi vẽ tí hon và bắt đầu làm việc.

 

Mộc Tâm tò mò quan sát động tác của Lộ Dao. Tay cô vô cùng linh hoạt, từng nhát cọ như có linh hồn, màu sắc trên đầu cọ cứ như sống dậy, mềm mại, nghe theo chỉ huy của chủ nhân.

 

Chẳng bao lâu sau, hình dáng bộ móng mà cô mong đợi đã hiện ra trước mắt.

 

Ngón trỏ tay trái được phủ theo dạng bàn cờ cách, xen kẽ giữa trắng và lục, nhưng không phải kiểu bàn cờ cứng nhắc thông thường. Lớp màu xanh lục được viền thật tinh tế, sau đó cọ được dời đi hai phân rồi phủ lên một lớp xanh đậm hơn, chồng thêm một lớp trắng nhạt nữa, cứ thế chồng lên nhiều lần tạo nên hiệu ứng màu sắc đậm nhạt có chiều sâu. Trên nền đó, một viên trân châu tròn trĩnh được đính nghiêng ở một góc nhỏ vừa tú lệ vừa dễ thương.

 

Ngón giữa được sơn màu lục sáng, chồng lớp nhiều lần, sau đó nhúng một phần màu chàm ở 3/5 diện tích móng. Phía trên điểm xuyết thêm một viên tinh thạch bạc nhỏ. Ngón út cũng làm theo cách tương tự, chỉ khác là viên trân châu điểm xuyết nhỏ hơn.

 

Ngón áp út được vẽ bàn cờ ở nửa đầu móng, còn ngón cái chia thành hai nửa: một nửa trắng, một nửa xanh lục. Đầu móng và rìa móng được viền bằng các hoa văn hình cung lượn nhẹ, chính giữa có đính một viên cực tinh.

 

Cách xử lý móng hai tay gần như giống nhau, chỉ khác ở cách phủ màu và kiểu hoa văn, viên đá trang trí trên tay trái là cực tinh, còn trên tay phải là diệu tinh.

Nam Cung Tư Uyển

 

Mộc Tâm thấy chủ tiệm đã dần hoàn tất, trong lòng lại hơi hơi thất vọng.

 

Bộ móng này thực sự rất thanh nhã, chi tiết tinh xảo, đúng gu cô.

Nhưng mà… vẫn chưa đủ hoa lệ như cô mong muốn.

 

Khi cô chiếu đèn để cố định lớp trang trí, Lộ Dao cúi đầu xử lý phần viên cực tinh và diệu tinh dư ra. Cô lần lượt đan xen các viên lại với nhau, cuối cùng xếp thành một đồ hình kỳ lạ.

 

Sau đó, cô vẽ một pháp trận.

 

Ngay lập tức, những viên bạc tinh trong suốt lập tức phát sáng, rồi đồng loạt thu nhỏ lại, sắp xếp lên nền móng tay theo vị trí bàn cờ. Diệu tinh thì sắp lên đầu ngón tay bên còn lại.

 

Trong nháy mắt, bộ móng vốn nhã nhặn như ánh trăng bỗng bừng sáng, như được hấp thụ tinh quang nhật nguyệt, lấp lánh rực rỡ.

 

Điều kỳ lạ nhất chính là: khi một viên bạc tinh trên tay trái lấp lánh, thì viên diệu tinh tương ứng trên tay phải cũng đồng thời phát sáng như đang âm thầm hưởng ứng với nhau.

 

Mộc Tâm khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, vừa kinh ngạc thán phục, lại vừa như bị… thuyết phục.

 

Nhưng rồng làm sao có thể dễ dàng thuyết phục trước người thường được?

Cô ép mình dập tắt cảm giác kỳ lạ đó, ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Dao:

“Cô… vừa rồi làm cái gì?”

 

Lộ Dao vừa gia cố thêm lớp bảo vệ bằng ma pháp tầng, vừa bình tĩnh đáp:

“Kiểu dáng cô chọn gọi là ‘bàn cờ cách’. Kiểu ô vuông hai màu xen kẽ này thật ra là từ một trò chơi ở quê tôi tên là ‘cờ vây’ mà ra.

Đó là trò chơi giữa hai người, mỗi bên dùng quân cờ đặt lên những ô vuông như thế này để giao đấu, chiếm địa bàn, quyết định thắng bại.”

 

Mộc Tâm cúi đầu nhìn bộ móng của mình rất lâu, rồi bất chợt ngẩng lên:

“Vậy hai viên bạc tinh và diệu tinh trên đầu ngón tay tôi là… quân cờ của hai bên? Chúng thuộc về hai trận doanh khác nhau, đúng không?”

 

Lộ Dao mỉm cười:

“Thông minh lắm.”

 

Nhìn những viên đá tròn đều nhau như quân cờ nhỏ xíu, cô liền nảy ra ý tưởng biến đầu ngón tay của khách thành một bàn cờ sống động.

 

Ở thế giới ma pháp này, mọi thứ đều có thể.

 

Và bước cuối cùng tưởng chừng như mơ hồ ấy, thật ra là nước cờ quyết định.

Lộ Dao đã tự tay chơi một ván cờ, dùng ngón tay trái và ngón tay phải của Mộc Tâm làm chiến trường, rồi sắp xếp các viên đá theo thế cờ, từng bước từng bước bày lên móng tay cô như thế.

 

Mộc Tâm hồi lâu không nói gì, đến khi rời đi bỗng nhiên đưa qua chiếc hộp đựng những viên đá quý chưa dùng đến, ánh mắt khẩn thiết:

“Tôi muốn dùng chỗ đá quý này đổi lấy một bộ cờ vây và vài quyển sách có liên quan đến cờ vây. Chủ tiệm có thể giúp tôi được không?”

 

Lộ Dao ngẩn người, không ngờ Mộc Tâm lại thật sự sinh hứng thú với cờ vây. Cô đưa tay lấy ra một viên bạc tinh và một viên diệu tinh, nhẹ giọng đáp:

“Chỗ này đủ rồi. Ba ngày sau, cô quay lại tiệm.”

 

Mộc Tâm cố kiềm chế kích động, gật đầu thật mạnh:

“Đa tạ.”

 

Lục Bảo Thạch Trấn, một đoàn xe ngựa xa hoa dừng lại ở trạm dịch, phía ngoài cỗ xe màu đỏ thẫm, phu nhân Tây Đức đứng nghiêng người, tay phe phẩy chiếc quạt lông, vẻ mặt lộ ra vài phần mất kiên nhẫn:

 

“Anne, mau xuống xe đi. Cửa tiệm kia nằm ngay trong trấn nhỏ này thôi.”

 

Anne nhấc váy bước xuống, sắc mặt đen sì, thần thái uể oải, lặng lẽ đi theo sau lưng Tây Đức phu nhân.

 

Hai mẹ con ăn vận lộng lẫy, bước đi giữa con đường lát đá hẹp cũ kỹ, khiến người qua đường ai nấy đều ngoái nhìn.

 

Anne chau mày sâu đến mức có thể kẹp c.h.ế.t con muỗi. Ban đầu cô còn ôm chút mong đợi, nhưng nhìn thấy nơi đây heo hút thế này, lập tức trong lòng lạnh tanh.

Loại nơi thâm sơn cùng cốc thế này, có thể có gì hay ho được chứ?

Lại bị mẫu thân lừa đến, nghĩ thôi cũng đủ nghẹn khuất.

 

Đi ngang qua một quảng trường trơ trụi, Anne hừ lạnh một tiếng:

“Nơi nát như thế này mà cũng có Truyền Tống Trận? Không ai bình thường sẽ tới đây đâu!”

 

Tây Đức phu nhân không buồn đáp lời, chỉ thuận tay hỏi đường một nữ sĩ gần đó, rồi ngoái đầu gọi Anne:

“Đi nhanh lên, đừng lề mề nữa.”

 

Anne cắn răng đi theo, trong lòng không ngừng oán trách số phận.

Đang phiền muộn, cô vô tình sượt qua một nữ tử mặc váy xanh tím đang vội vàng bước qua.

Lúc hai người lướt ngang nhau, cô khựng người, vô thức quay đầu lại nhìn.

 

Đáng tiếc bóng người kia đã đi mất, chỉ còn lại một bóng dáng thoắt cái đã xa.

Nhưng Anne vừa rồi như thấy thứ gì đó… phát sáng.

 

Một món gì đó sáng lấp lánh loé qua mắt, ánh sáng sắc bén, đẹp đến mức khiến cô lóa mắt.

Tựa như châu báu, nhưng lại không hoàn toàn giống.

 

Giống như cả ngân hà đang hội tụ lại đầu ngón tay người đó.

Là móng tay sao?

 

Nhưng… Sương Mù Mộc làm sao có thể vẽ ra hiệu ứng sáng chói đến thế? Không thể nào.

 

Rốt cuộc là cái gì vậy?

 

Anne đột nhiên tò mò c.h.ế.t đi được.

Loading...