Có lẽ giống như câu lưu truyền rộng rãi : Nếu từng thấy ánh sáng, thì sẽ chịu đựng bóng tối.
Nếu như gặp cô, thể cứ sống vật vờ trong thế giới cô. một khi gặp, thể chịu đựng một thế giới thiếu vắng cô nữa.
Ánh mắt Tân Nguyệt trầm xuống.
Trần Giang Dã cô hiểu, nên buông cô , lặng lẽ cúi đầu cô.
Vài giây , Tân Nguyệt hít sâu một , với : "Em sẽ cố gắng sống đến một trăm tuổi."
"Không cố gắng, mà là nhất định."
"Được , nhất định."
Tân Nguyệt đồng ý với .
Trần Giang Dã .
Tân Nguyệt cũng theo, đôi mắt cong lên.
Sau bao nhiêu năm, dường như cô vẫn là cô gái đôi mắt cong cong mỗi khi giống như ngày nào, vẫn xinh đến lạ thường.
Trần Giang Dã nén nổi lòng , đưa tay đầu cô, kéo cô lồng n.g.ự.c . Anh cúi đầu hôn lên nốt ruồi giữa hai lông mày của cô, đó xoa đầu cô: "Đi thôi."
"Đi ?"
"Về nhà nấu cho em một bữa thịnh soạn."
"Bữa thịnh soạn?"
"Chứ còn gì nữa? Ước mơ của vợ cuối cùng cũng thành hiện thực, chẳng lẽ nấu nổi cho em một bữa thịnh soạn để ăn mừng ?"
Tân Nguyệt ngớt.
Trần Giang Dã đưa cô ăn nhiều món ăn do đầu bếp của các khách sạn năm và nhà hàng cao cấp , nhưng món ăn cô yêu thích nhất vẫn là do chính Trần Giang Dã nấu. Không đồ ăn ngon hơn những đầu bếp đó, mà chỉ cần nghĩ đến việc những món đó chính tay tổng giám đốc của tập đoàn nghìn tỷ nấu cho cô, còn là một tổng giám đốc trai, cô thấy cực kỳ vui sướng. Dù chỉ là một bát cơm chiên trứng, cô cũng thể cảm nhận hương vị của Mãn Hán tịch*.
[*] Mãn Hán tịch: là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của Mãn và Hán, bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
Trần Giang Dã thực sự nấu cho cô một bữa thịnh soạn, với tận chín món chính.
Tuy nhiên, Trần Giang Dã Tân Nguyệt thích lãng phí, nên chín món đều chuẩn đủ cho hai ăn, nhưng Tân Nguyệt vẫn ăn no căng.
Cô ôm cái bụng căng tròn dài sofa, cử động, Trần Giang Dã lấy hai viên t.h.u.ố.c tiêu hóa và đưa cho cô.
"Uống ."
Tân Nguyệt ngơ ngác: "Cũng no đến mức uống t.h.u.ố.c tiêu hóa ."
"Tiêu hóa nhanh hơn, mười giờ còn tập quyền."
Tân Nguyệt trợn mắt: "Hôm nay cũng tập?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cam-nang/chuong-245.html.]
"Tháng em mới tập vài , gần nhất là một tuần , hôm nay tập."
Anh nghiêm khắc chỉ cô: "Đừng nghĩ đến việc lười biếng với ."
Tân Nguyệt chán nản.
Kể từ ngày xảy một sự cố y tế tại một bệnh viện gần nơi bọn họ sống khi cô đang học lên tiến sĩ, Trần Giang Dã bắt đầu kéo cô tập cận chiến và tán thủ.
Sau nhiều năm luyện tập, giờ đây cô thể dễ dàng hạ gục một đàn ông trưởng thành bình thường, nhưng môn luyện tập đều đặn, nếu hai, ba tháng tập thì tốc độ phản xạ sẽ giảm đáng kể.
Tân Nguyệt thở dài chấp nhận phận, ngoan ngoãn uống t.h.u.ố.c tiêu hóa, chờ đến mười giờ thì ngoan ngoãn phòng tập thể hình cùng .
Mỗi , họ đều dự định luyện tập một tiếng, nhưng thường thì trong quá trình luyện tập, Trần Giang Dã việc khác.
Hôm nay cũng ngoại lệ, thậm chí dường như “” cô ngay tại chỗ.
Tân Nguyệt thể chịu đựng nổi nữa.
"Trần Giang Dã, lúc nào cũng tràn đầy d*c v*ng thế?"
Trần Giang Dã , đáp : "Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ. Em từng câu ? Anh còn thể sung mãn thêm hai mươi năm nữa."
Tân Nguyệt lườm : "Câu đó về phụ nữ cơ mà?"
Trần Giang Dã dường như chỉ chờ câu của cô, nhướng mày, nắm cằm cô: "Vậy em như sói như hổ cho xem."
Tân Nguyệt: ...
Trần Giang Dã thích dáng vẻ khó của cô, mỉm cúi đầu hôn cô, khiến Tân Nguyệt sợ đến mức tưởng thật sự sẽ cô ngay tại chỗ, vội vàng đẩy , : "Lên giường! Em ở đây."
Trần Giang Dã nhếch môi: "Anh là ở đây."
Tân Nguyệt: ...
Trần Giang Dã bế cô lên, suốt đường về phòng ngủ.
*
Sau khi xong việc.
Trần Giang Dã ôm Tân Nguyệt tắm.
Anh lau cho cô hỏi: "Ngày mai em tan lúc mấy giờ?"
"Ngày mai sẽ muộn á."
"Anh đến đón em."
Tân Nguyệt vốn đang nhắm mắt ổ trong vòng tay , thì mở mắt : "Ngày mai ngày đặc biệt gì , cần chạy xa như gì."
"Không xa."