Cẩm Nguyệt Như Ca - 92

Cập nhật lúc: 2024-11-20 13:02:19
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm Hòa Yến mười bốn tuổi Hiền Xương Quán, mười lăm tuổi đầu quân, lúc nàng đầu quân vội vàng, ai , sư bảo trong Hiền Xương Quán đều dọa hết hồn, về khi nàng hồi kinh nhận công huân, phong ngự ban, vì thế vì đầu quân, Hòa gia liền truy cứu.

 

Bây giờ nghĩ , nếu lúc nàng đạt công huân, chỉ là một tiểu binh bình thường, qua mấy năm lang bạt kỳ hồ trở về Hòa gia, chắc kết quả như hiện tại.

 

Hòa Yến vẫn nhớ Tống Đào Đào.

 

Hòa Yến mười lăm tuổi, phận Hòa Như Phi tiến học trong Hiền Xương quán. Tư chất của nàng bình thường, là cô nương trời sinh bằng nam tử, thật sự thể đánh đồng với các thiếu niên trong Hiền Xương quán. Hòa Nguyên Thịnh dần dần cũng , nhưng cũng trách cứ nàng . Hòa Yến cũng cho rằng, thể một mực sống cuộc sống yên bình như .

 

Mãi đến một ngày nọ.

 

Hiền Xương Quán mỗi tháng hai ngày, các học sinh thể về nhà. vì mùa mưa đến, mưa đổ bảng hiệu cửa Hiền Xương Quán. Sư Bảo bảo các học sinh về nhà sớm một ngày, đợi ba ngày tới.

 

Hòa Yến vội vàng trở về, cũng ai . Đầu tiên nàng quần áo, đó tìm Hòa Nguyên Thịnh, mỗi tháng trở Hòa gia, Hòa Nguyên Thịnh đều hỏi một ít ở Hiền Xương quán thế nào. Loại xa cách , gần như giám thị hỏi cũng thể khiến Hòa Yến cảm thấy ấm áp, mỗi chuyện với Hòa Nguyên Thịnh, nàng thật chút khẩn trương.

 

hôm đó, khi nàng , Hòa Nguyên Thịnh vẫn về, ngay cả gã sai vặt cũng ở cửa. Trước tiên nàng chờ trong thư phòng Hòa Nguyên Thịnh, trong thư phòng một bình phong, Hòa Yến cảm thấy chuyện gì , bằng xuống mấy nhỏ ở phía bình phong sách một lát.

 

Nàng mới một khắc, tiến .

 

Người chính là giọng của Hòa Nguyên Lượng, : “Chuyện Hòa Yến, ngươi suy nghĩ thế nào?”

 

Hòa Yến đang ngoài , nhất thời sửng sốt, động tác vòng qua bình phong lập tức dừng . Nàng ngoài, ngược rụt lui về phía .

 

Hòa Nguyên Lượng khác với Hòa Nguyên Thịnh. Hòa Nguyên Thịnh ôn hòa, kì thực nghiêm khắc. Sau Hòa đại phu con cái khác, đối đãi bọn họ cũng vô cùng hà khắc. Hòa Nguyên Lượng, cha đẻ của nàng là tính tình khác , luôn tủm tỉm. Đối đãi mấy đứa con , cũng nuông chiều, trừ nàng .

 

Tình cảm Hòa Yến đối với Hòa Nguyên Lượng hết sức phức tạp. Nếu nàng đối với Hòa Nguyên Thịnh, là kính sợ đối với trưởng bối như dưỡng phụ, đại bá phụ, đối với Hòa Nguyên Lượng, liền mang theo một tia ỷ cùng chờ đợi dễ phát giác. Nàng chờ đợi Hòa Nguyên Lượng đối với nàng thể hòa khí mật giống như đối với các , nhưng Hòa Nguyên Lượng . Mỗi ánh mắt của nàng , quả như cháu trai, khách khí, nhiều nhất là vài câu.

 

Như , thất vọng nhiều , Hòa Yến cũng bắt buộc nữa.

 

hôm nay, từ trong miệng cha đẻ tên của , Hòa Yến cũng trốn ở chỗ .

 

“Bây giờ nàng , học ở Hiền Xương quán cũng ai phát hiện. Hiện giờ nàng cũng mười lăm … Nhiều nhất là mười tám tuổi, định hôn sự.”

 

Hòa Yến núp tấm bình phong, nhất thời ngay cả hô hấp cũng ngừng .

 

Hôn sự? Nàng bao giờ nghĩ tới những điều , nàng hiện tại mang phận Hòa Như Phi, phận là nam tử, thể đính hôn? Một khi đính hôn, Hòa Như Phi bây giờ? Ai tới “Hoán Như Thị” ?

 

Nàng nghĩ đương nhiên, nàng là nữ tử, tất nhiên là đính hôn với nam tử, dù nàng cũng như mài gương. lời tiếp theo của Hòa Nguyên Lượng nàng chấn động.

 

“Đại ca, ngươi thấy cô nương thích hợp ở trong kinh thành ?”

 

Cô nương?

 

Sao thể là cô nương ?

 

Hòa Yến ngẩng đầu, hai bên ngoài bình phong đều đưa lưng về phía nàng, thấy rõ thần sắc của bọn họ, chỉ ngữ khí, là một phái bình thản, chút nào cảm thấy lời của kinh thế hãi tục đến cỡ nào.

 

“Phó đô thị tỉnh Tống Từ hai nữ nhi, đại nữ nhi xuất giá, tiểu nữ nhi hiện giờ mười một tuổi.” Hòa Nguyên Thịnh : “Tuổi nhỏ thì nhỏ một chút, nhưng đợi đến năm Hòa Yến mười tám tuổi, cũng đến tuổi cập kê. Sau khi cập kê chờ hai năm, là thể thành .”

 

“Con gái của Tống Từ?” Hòa Nguyên Lượng chần chừ: "Có là cô bé tên Tống Đào Đào ? Ta nhớ năm Tống Từ lễ tìm sinh thần cho con gái của cô , tương lai bộ khách thương ở Sóc Kinh đều sẽ mở rộng.”

 

.” Hòa Nguyên Thịnh vuốt râu : “Trong phủ Tống Từ còn ấu nam, chỉ hai nữ nhi. Bây giờ trưởng nữ xuất giá, vì thế đặc biệt cưng chiều ấu nữ. Nếu thể kết với Tống gia, chính là Tống gia trợ lực, lo gì phủ chúng phát triển ngừng?”

 

Hòa Nguyên Lượng , cũng thả lỏng thần sắc, chỉ : “Đại ca lý, bằng mấy ngày nữa chủ, thiết yến chiêu đãi Tống Từ đến phủ, cũng tiện kể chuyện của bọn nhỏ. Ít nhất, tiên để cho chúng ý nghĩ .”

 

Hai bọn họ vui vẻ hòa thuận, trong lời phảng phất như cọc nhân duyên chỉ là một hồi giao dịch, cái cũng liền thôi. Hôm nay trong phủ quyền quý, nữ tử đa vì ngăn liên hôn. đem nàng cân thì cũng thôi , sinh để ý đến phận của nàng?

 

Nàng là nữ tử! Nữ tử thể lấy nữ tử, nếu thật sự kết , chẳng là còn hại cô nương cả đời?

 

Hòa Yến nghĩ như , thình lình đụng bình phong, phát tiếng vang. Hòa Nguyên Thịnh đầu quát: “Ai?”

 

Hòa Yến thấy phát hiện, dứt khoát dậy, : “Là .”

 

“Hòa Yến?” Hòa Nguyên Thịnh thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhíu mày, : “Sao ngươi ở đây? Hôm nay là ngày nên ở đây ?”

 

“Sư Bảo bảo chúng tan học một ngày, tới đây tìm phụ .” Hòa Yến đến đây, dừng một chút, len lén liếc Hòa Nguyên Lượng. Hòa Nguyên Lượng lộ nụ quen thuộc của , vẻ mặt cũng nửa phần biến hóa bởi vì tên là “phụ ” Hòa Nguyên Thịnh.

 

Bất quá chỉ là một thất vọng mà thôi, còn từ bỏ ý định. Hòa Yến cúi đầu, che mất mát trong mắt.

 

“Hiện tại và nhị thúc ngươi còn việc thương lượng, ngươi muộn chút tới tìm .” Hòa Nguyên Thịnh : “Đi xem mẫu ngươi .”

 

Hòa Yến hề động.

 

“Hòa Yến?” Lông mày Hòa Nguyên Thịnh nhíu .

 

“Lời phụ và Nhị thúc , .” Hòa Yến ngẩng đầu, thanh âm bình tĩnh: "Phụ , là nữ tử, thể cưới Nhị tiểu thư Tống gia chứ?”

 

Không ngờ Hòa Yến như , hai em Hòa gia nhất thời ngơ ngẩn.

 

“Những chuyện chuyện ngươi nên quản.” Một lúc lâu , Hòa Nguyên Thịnh mới trả lời: “Ta sẽ an bài thứ cho ngươi.”

 

“Ta sẽ cưới Nhị tiểu thư Tống gia. Thân là nữ tử, hy sinh một cũng đủ , cần liên lụy liên quan .” Hòa Yến .

 

Nàng bây giờ mười lăm tuổi, vóc dáng cao lớn hơn so với đó một chút, là ăn mặc như thiếu niên, ánh mắt sáng trong thản nhiên, ở nơi đây, như cây dương cao ngất, giống như là một xa lạ.

 

Hòa Nguyên Thịnh cả giận : “Lời của ngươi là ý gì? Ngươi là sinh oán giận đối với chúng ? Là trách chúng hy sinh quyền lợi nữ tử của ngươi?”

 

Hòa Nguyên Lượng tủm tỉm nàng: “Hòa Yến, thể chuyện như với đại ca? Đại ca cũng vì mà chào thôi.”

 

Hòa Yến nghĩ thầm, đây thật sự là vì nàng ? Nàng ở trong Hiền Xương quán học hành, dạy nàng “lòng trắc ẩn”, nhân tình cũng thế; lòng hổ, nghĩa cũng thế; tâm từ nhượng, lễ cũng thế; tâm thị phi, đầu trí cũng . hôm nay Hòa gia nàng chuyện gì, là nàng bất nhân bất lễ bất trí, hoang đường đến thế?

 

Hòa Yến hề sợ hãi, cao giọng trả lời: “Ta tuyệt đối đồng ý đính hôn với tiểu thư Tống gia! Không chỉ như thế, cuộc đời cũng sẽ cưới bất kỳ nữ tử nào, lỡ cuộc đời khác!”

 

Hòa Nguyên Thịnh và Hòa Nguyên Lượng đều ngây dại.

 

Hòa Yến là tính nết gì, Hòa gia đều . Nàng ôn hòa dễ chuyện, thậm chí chút khiếp đảm nhu nhược. Ở Hòa gia, bảo nàng cái gì thì cái đó, cũng thích gây phiền toái. Nếu lúc trời đưa đất đẩy , nàng giống như tất cả tiểu thư quan gia ở Sóc Kinh, ít , nhu thuận, cả đời sống như con rối.

 

bây giờ nàng là bộ dáng gì?

 

“Hòa Yến, ngươi dám chuyện với như ?” Hòa Nguyên Thịnh thật sự nổi giận, lúc tức giận, ngũ quan cũng hung ác, mấy đứa nhỏ phòng lớn Hòa gia đều e ngại .

 

Hòa Yến , hề lay động: “Phụ đưa Hiền Xương quán học tập là vì minh lễ nghi, đức, mà vì lợi ích lừa đảo.”

 

Thiếu niên ngẩng đầu, kiêu ngạo, trong sáng, Phương Khiết, lẽ là sự khinh bỉ trong mắt nàng Hòa Nguyên Thịnh đau đớn. Hòa Nguyên Thịnh thẹn quá hóa giận, hung hăng tát một cái lên mặt Hòa Yến.

 

Đó là đầu tiên Hòa Yến Hòa Nguyên Thịnh đánh.

 

Mà cha đẻ của nàng ở một bên , bất cứ lời nào, từ đầu đến cuối một câu , chính là “Đại ca cũng là vì cho ngươi”.

 

Lần tranh cãi Hòa Hòa Yến kinh động đến cả Hòa gia. Mà Hòa Nguyên Thịnh là nắm quyền cao nhất Hòa gia, bất kỳ nào hoài nghi quyết định của . Hòa Yến giam ở từ đường một ngày một đêm, buổi tối ngày thứ hai mới thả .

 

Trong một ngày một đêm , ai tới thăm nàng. Bất kể là dưỡng phụ dưỡng mẫu của nàng, là cha sinh đẻ của nàng. Trong một ngày một đêm , Hòa Yến bài vị lớn nhỏ từ đường, trong lòng chỉ nghĩ đến một vấn đề.

 

Hòa gia rốt cuộc là gia tộc thế nào? Nàng thật sự Hòa gia ? Nếu như ở trong nhà , ý nghĩa tồn tại của nàng chính là một vật thế, trói chặt lợi ích của bọn họ, một chút chân tình nào. Nàng ở đây, thật sự bất kỳ chỗ nào thể lưu luyến.

 

Một vô tình cũng thoát khỏi sợi dây, chúa tể cuộc đời của .

 

Đêm hôm , nàng trở phòng của , trong phòng vắng vẻ. Hòa Yến nhớ rõ, mấy ngày nay quân phủ Việt đường đang trưng binh, nàng giường, nghĩ thầm, nếu một tối nay đến thăm nàng, hỏi nàng , nàng sẽ .

 

vẫn .

 

Xa xa truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh, Hòa Yến vác bao đồ , thừa dịp bóng đêm lén lút chuồn cửa. Nhiều năm như , từ khi nàng bắt đầu luyện võ, nàng sớm quen thuộc. Cũng chính vì coi trọng nàng, ngay cả cũng thoải mái như .

 

Thôi, nàng nghĩ, tuy nàng thể tiếp tục ở Hòa gia, nhưng cũng là cứu vớt một tiểu cô nương ở Sóc Kinh. Nàng ở, Hòa gia đính hôn như thế nào. Cô nương tên Tống Đào Đào , ngày cập kê, Hứa thể cùng một thiếu niên lang tình đầu ý hợp thủ chung , mà liên lụy đến mưu đồ thể lộ ngoài , trở thành quân cờ hi sinh.

 

Bóng đêm âm trầm, thấy đầu, thiếu nữ giả dạng thiếu niên cũng con đường phía thế nào. Nàng đầu thoáng qua đại môn Hòa gia, trạch viện ẩn trong bóng đêm, qua nối thành một mảnh. Nàng ngoan tâm, xoay , cứ như thẳng về phía , đầu .

 

Chuyện cũ trải mắt, giống như thổi bụi bặm che đầu, dần dần rõ ràng như mới xảy hôm qua, chỉ Hòa Yến tự , đó là kiếp thể về nữa.

 

Nàng khi đó còn trẻ khí thịnh, tức giận và giận hai Hòa Nguyên Thịnh, quyết định hoang đường, nghiêm túc suy nghĩ qua. Nàng là nữ tử, nếu thật sự cưới Tống nhị tiểu thư, sớm muộn bí mật cũng sẽ vạch trần, Hòa gia thể cho phép loại chuyện phát sinh?

 

Trừ phi, bọn họ sớm đoán sẽ bao giờ xảy chuyện như .

 

Hòa Yến chằm chằm túi thơm treo giường.

 

Hòa Nguyên Thịnh và Hòa Nguyên Lượng, mới sớm muộn cũng một ngày Hòa Như Thị sẽ trở về. Hòa Yến thể nào tình trạng của Hòa Như Thị, nhưng nghĩ đến lúc đó Hòa Nguyên Thịnh sớm thể của Hòa Như Phi dần dần lên, tuyệt đối giống như bọn họ là đang hấp hối.

 

Chính vì sớm muộn Hòa Như Thị sẽ trở về, Hòa Yến và Hòa Như Thị sớm muộn gì cũng về chỗ cũ, cho nên mới hề cố kỵ về chuyện đính hôn như . Nghĩ đến bọn họ sớm hạ quyết tâm, khi Hòa Như Thị thành , Hòa Yến sẽ cởi xiêm y nam tử, một nữa tiểu thư Hòa gia .

 

Lúc đó Hòa Yến ý thức điểm , nàng cho rằng sẽ Hòa Như Thị lâu dài, lẽ sẽ vì thế mà hi sinh cả đời, ngờ rằng một ngày sẽ . đây cũng là ân huệ, một thế lâu , khó tránh khỏi sẽ quên là ai.

 

Huống hồ ngày đó nàng đeo bao quần áo rời khỏi Hòa gia, đầu quân cho Việt quốc, từ đó trở , rối loạn bố cục của Hòa gia, ván cờ sớm thể khống chế.

 

Ai thể nghĩ tới đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cam-nguyet-nhu-ca/92.html.]

 

Ai thể nghĩ đến nàng sống cả đời, c.h.ế.t một , tỉnh nữa, vòng vòng , cư nhiên ở chỗ , gặp cô nương kiếp thiếu chút nữa cùng nàng ” đính hôn”. Năm đó tiểu cô nương mười một tuổi, trưởng thành yểu điệu thục nữ, thiếu niên năm đó lưng mang bao quần áo rời nhà, nếm hết trăm vị nhân gian. Vận mệnh huyền diệu, nếu Tống Đào Đào năm đó, nàng sẽ rời nhà, đầu quân, cũng Phi Hồng tướng quân , Hòa Yến hôm nay.

 

Trong bóng tối, Hòa Yến im lặng nở nụ .

 

Vận mệnh để bọn họ gặp ở đây, lẽ chính là để rõ một chuyện với nàng.

 

Nàng sai, nàng cứu một cô nương.

 

 

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Hòa Yến tỉnh , Phi Nô còn ở trong phòng.

 

Đêm qua nàng suy nghĩ muộn, ngủ say, ngay cả Phi Nô rời lúc nào cũng . Chờ nàng tỉnh rửa mặt một phen, mới cửa, nghĩ tới chuyện gõ cửa phòng cách vách xem Tiêu Tiển ở đó .

 

Kết quả gõ cửa, cửa phòng bên cạnh mở , đầu Tống Đào Đào từ cửa lộ , bà : “Ngươi tìm Tiếu nhị công tử ? Bọn họ ở lầu dùng cơm.”

 

Ăn cơm cũng gọi nàng? Hòa Yến thầm nghĩ, đây thật sự là xem nàng là một nhà. Hòa Yến hỏi: “Ngươi ăn ? Cùng xuống ăn .”

 

Tống Đào Đào gật gật đầu.

 

Tiểu cô nương cùng nàng xuống lầu, quả nhiên thấy Tiêu Tiển cùng Phi Nô ở vị trí gần cửa sổ lầu, bàn tùy ý bày chút thức ăn. Không đêm qua phận Tiêu Tiển cho kinh sợ , bữa sáng ông chủ khách sạn đặc biệt dụng tâm tinh xảo, Hòa Yến thấy liền mắng một tiếng xa hoa lãng phí.

 

“Cữu cữu, ngươi dùng cơm cũng gọi .” Hòa Yến thầm một câu: “Không gọi thì thôi, gọi Tống cô nương?”

 

“Là ngủ nhiều một chút, liên quan đến Nhị công tử.” Tống Đào Đào vội vàng mở miệng, chẳng tại , nàng tựa hồ chút sợ Tiêu Tiển. Bất quá nghĩ đến cũng đúng, ngày thường Tiêu Tiển lạnh nhạt , tiểu cô nương nũng nịu ai chịu nổi?

 

Hòa Yến gắp một cái bánh kem dưỡng vàng nhét miệng, bánh kem thơm ngọt, mới khỏi lồng lâu, nóng hầm hập dễ chịu, nàng tủm tỉm : “Cữu cữu, hôm nay chúng gì?”

 

Tiêu Tiển tựa nàng: “Ngươi cái gì?”

 

“Ta…” Hòa Yến còn xong, Tống Đào Đào mở miệng.

 

“Trình… Trình công tử.” Nàng Hòa Yến Trình Lý Tố, nhưng cũng hiện tại Hòa Yến đóng vai chính là “Trình Lý Tố”, liền vạch trần, cùng gọi tên Trình Lý Tố, nàng : “Ngươi thể theo ngoài một chuyến ?”

Nói xong, ba khác bàn đều Tống Đào Đào. 

“Ta… Quần áo của cũng còn, bộ quần áo thật sự quen mặc, ngoài mua hai bộ quần áo để mặc, nhưng nhớ rõ đường. Trình công tử, ngươi thể ngoài mua chút đồ với ?” Nàng cố lấy dũng khí một .

Trên bàn ba , Phi Nô cả đêm một câu, Tiêu Tiển qua thể mua đồ cùng cô nương. Chỉ Hòa Yến thiết ôn nhu, Hòa Yến : “Đương nhiên thể! Chỉ là…” Nàng về phía Tiêu Tiển: “Cữu cữu, hôm nay chúng chuyện gì ?”

 

“Không .” Tiêu Tiển rũ mắt lạnh nhạt : “Ngươi cùng Tống Nhị tiểu thư .”

 

“Cảm ơn Tiếu nhị công tử!” Tống Đào Đào mừng rỡ.

 

Ăn cơm xong, Hòa Yến cùng Tống Đào Đào ngoài. Sau khi hai bọn họ , Phi Nô : “Thiếu gia, thuộc hạ ngay bây giờ.”

 

“Đừng quá gần.” Tiêu Tiển phân phó: "Hắn còn mang theo Tống Đào Đào.”

 

Phi Nô đáp ứng, đang , bỗng nhiên nhớ tới cái gì, chần chờ một chút, vẫn là mở miệng: “Thiếu gia, chuyện Tôn Lăng, cứ như mà quên ?”

 

“Ai ?” Tiêu Tiển nhếch môi một cái: "Chờ một chút, bây giờ còn lúc.”

 

 

Hòa Yến theo Tống Đào Đào khỏi khách sạn.

 

Vừa rời khỏi Tiếu nhị công tử, Tống Đào Đào hiển nhiên cởi mở hơn nhiều. Nàng sáp gần Hòa Yến, thấp giọng : “Vì ngươi gọi Tiếu nhị công tử là cữu cữu? Vì tự xưng là Trình Lý Tố?”

 

“Chuyện dài dòng, Trình tiểu công tử việc, tạm thời tới Lương Châu, cho nên tới, ngươi cũng nên đem việc cho khác .”

 

Tống Đào Đào : “Ta đương nhiên sẽ cho khác! Công tử phế vật , nhất định là chính , mới để cho ngươi thế chứ? Loại còn phu quân của , !”

 

Thành kiến của Tống nhị tiểu thư đối với Trình Lý Tố quả nhiên sâu.

 

“Vậy ngươi tên là gì?” Tống Đào Đào hỏi.

 

“Hiện tại cũng thể cho ngươi, đỡ lỡ miệng. Đợi chuyện trong thành xong xuôi, sẽ cho ngươi .” Hòa Yến .

 

Tống Đào Đào bĩu môi, vui lắm, Hòa Yến chỉ một tiệm may: “Ngươi xem, nơi đó xiêm y, chọn ?”

 

Tống Đào Đào lúc mới xoay chuyển tâm tư, Hòa Yến thở phào nhẹ nhõm. mà khẩu khí còn bao lâu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, liền thầm xong.

 

Lúc Hòa Yến từ Lương Châu vệ , Trình Lý Tố cho nàng xiêm y và trâm cài đầu, quên đưa bạc cho nàng. Hòa Yến dám đòi Tiêu Tiển, thế cho nên nàng chỉ một thỏi bạc tặng lúc tranh cờ. Nàng đặt ở vẫn nỡ dùng, tình nguyện kéo nút áo của Trình Lý Tố đổi nước uống cũng động đến nó. Tống Đào Đào mới từ Vạn Hoa Các , sớm lục soát sạch sẽ, nào còn tiền, chỉ sợ hôm nay mua cái gì đều bỏ tiền .

 

Đây chính là bộ gia sản hiện tại của nàng!

 

Cũng may Lương Châu là Sóc Kinh, loại thợ may may quần áo hơn mười mấy trăm lượng bạc, quần áo nơi xem như rẻ, Hòa Yến cũng đến mức mua nổi. Tống Đào Đào chọn một cái, thuận tay chọn một đôi giày, một cái trâm cài tóc, một đôi khuyên tai, Hòa Yến cũng thể trả bạc, một trả tiền , liền chỉ một quan tiền đồng.

 

Tống Đào Đào chọn xong xiêm y, liền thuận thế xong mới . Vừa ngoài, tiểu công tử phấn điêu ngọc trác, thoáng chốc trở thành một tiểu cô nương nũng nịu. Nàng chọn một chiếc váy lưu tiên màu đỏ đào, tóc dài búi song song búi, dây cột tóc cũng là màu đỏ đào, mắt ngọc mày ngài, san san san đáng yêu.

 

Hòa Yến mắt sáng ngời. Trong phút chốc, chút đau lòng tiêu hết bạc , liền cánh mà bay ở mặt tiểu cô nương đáng yêu.

 

“Thật là .” Nàng chân thành khen ngợi.

 

Tống Đào Đào đỏ mặt, nghiêng đầu, thầm: “Y phục nơi cũng thật sự quá keo kiệt, y phục gì . Y phục Tống phủ may , so với cái hơn nhiều!”

 

Hòa Yến thầm nghĩ, cái còn gọi là keo kiệt? Cái tiêu tích súc nửa năm qua của nàng!

 

Sau khi bọc quần áo , Tống Đào Đào khỏi tiệm may: “Chúng chỗ khác dạo một chút.”

 

Hòa Yến: “… Được.”

 

Tiểu cô nương xinh đáng yêu, cũng tốn bạc, nhất là tiểu cô nương nhà phú quý, Hòa Yến chỉ mong Lương Châu thứ gì hấp dẫn ánh mắt của Tống nhị tiểu thư nữa, nàng còn tiền.

 

Ông trời dường như tiếng lòng của nàng, dọc theo con đường , Tống Đào Đào còn gì mua nữa. dạo Lương Châu thành, vẫn tràn đầy phấn khởi. Hòa Yến vẫn tận tâm tận lực ở bên cạnh nàng, thấy nửa điểm phiền chán, đến cuối cùng, tiểu cô nương kiêu căng cũng chút ngượng ngùng, hỏi Hòa Yến: “Ngươi cùng lâu như ? Có thể nhàm chán ?”

 

“Không .” Hòa Yến : “Ta cũng dạo một vòng.”

 

Tống Đào Đào nàng một lúc lâu, : “Ngươi thật là .”

 

Hòa Yến chút ngạc nhiên khi nàng như , tiểu cô nương tiếp tục về phía . Nàng nghĩ nghĩ, lắc đầu .

 

Tâm tình của Tống Đào Đào và Hòa Yến ngoại trừ chăm sóc cho cô bé thì còn một loại cưng chiều gần như trưởng bối. Dù cô bé suýt chút nữa trở thành “vị hôn thê” của cô bé. Lại là mà lúc cô bé tiếc bỏ nhà trốn cũng thành , từ phương diện nào đó mà , cũng coi như đổi vận mệnh của cô bé. Sau những năm , Tống Đào Đào cuốn những chuyện khó hiểu , mà trưởng thành.

 

Hòa Yến cảm thấy may mắn, nếu lúc nàng như , lẽ Tống Đào Đào cũng đến mức thành với nữ tử, nhưng thành , liền biến thành Hòa Như Thị. Gả Hòa gia thật sự là một chuyện ? Gia tộc ôn tình chỉ lợi ích, thật sự thích hợp với tiểu cô nương như Tống Đào Đào.

 

mà, Hòa Yến bóng lưng của cô bé nhảy nhót tưng bừng ở phía , chút bất đắc dĩ. Lúc nàng rời nhà, cũng coi như là “đào hôn”, mắt Trình Lý Tố cũng đào hôn, Tống Đào Đào là đào hôn, đây là cùng với đào hôn ?

 

Nàng chuyện với Trình Lý Tố mới .

 

 

 

Toàn bộ Tôn phủ ở Lương Châu thành, cả phủ đều một mảnh ảm đạm.

 

Tôn Lăng đêm qua đưa về Tôn gia, Tôn Tường Phúc suốt đêm mời danh y trị thương cho Tôn Lăng. Tuy đều là vết thương da thịt, nhưng quả thực cũng nhẹ, hảo hảo nuôi dưỡng mấy tháng.

 

Tôn thiếu gia từ nhỏ đến lớn, bao giờ chịu thiệt lớn như . Tôn Tường Phúc tâm tình cũng , sáng sớm hôm nay, liền theo sai xử trừng trị mấy hạ nhân.

 

Bọn hạ nhân càng dám sai một bước, trong phủ im ắng. Tôn Lăng giường lau nước mắt, Tôn phu nhân ở bên giường, oán hận mắng: “Cha ngươi thật sự quá đáng, chỉ là một võ tướng mà thôi, đánh ngươi thành như ? Con chịu khổ, thương thế dưỡng đến khi nào…”

 

Tôn Tường Phúc tiến thấy lời , cả giận : “Ý kiến của phụ nhân! Cái gì gọi là “Chẳng qua là một võ tướng mà thôi”, ngươi ngay cả trưởng tử của Hộ bộ thượng thư g.i.ế.c là dám giết, Hộ bộ thượng thư cũng đ.â.m đến mặt Hoàng thượng, cuối cùng ? Cuối cùng cũng chỉ đành tự nhận xui xẻo! Đêm qua nếu g.i.ế.c tên bất hiếu , ngươi cho rằng ngươi thể gì? Cái gì cũng thể !”

 

Tôn phu nhân mắng ngây dại, hồi lâu mới bối rối : “Hắn, thật sự lợi hại như thế? Vậy chúng bây giờ? Nhận với ?”

 

“Ngươi ngoài .” Tôn Tường Phúc trong lòng phiền muộn, khoát tay áo: “Những thứ tự sẽ an bài. Ta tới, là hỏi Lăng nhi mấy chuyện.”

 

Tôn phu nhân hai mắt đẫm lệ rời , Tôn Tường Phúc tới bên cạnh Tôn Lăng, Tôn Lăng mặt tái nhợt, đau lòng tức giận, : “Ngươi ngươi trêu chọc ai , hết tới khác trêu chọc tên Diêm Vương .”

 

“Ta… nhưng trêu chọc , là cháu trai khinh quá đáng.” Tôn Lăng nhắc tới chỗ , liền giận chỗ phát tiết, kể chuyện xảy đêm qua từ đầu đến cuối, cuối cùng còn : “Ta Trình Lý Tố sẽ đột nhiên xuất thủ?”

 

“Thư đồng , rốt cuộc là nữ tử ngươi trúng ?” Tôn Tường Phúc hỏi.

 

Tôn Lăng lắc đầu: “Ta cũng , còn thấy rõ mặt, họ Tiêu đến.”

 

“Nếu chỉ là hiểu lầm một trận thì còn đỡ, nếu thật sự là nàng , Trình Lý Tố bảo vệ , khó tránh khỏi sẽ thành kiến với ngươi.” Tôn Tường Phúc thở dài: "Là , báo chuyện đám Tiêu Tiển đến nội thành cho ngươi , nếu cũng đến mức gây cục diện như thế.”

 

Tôn Lăng bao giờ quan tâm chính sự, chỉ ăn uống chơi gái đánh bạc, bởi , chuyện Tôn Tường Phúc hạ mời cho Tiêu Tiển, cũng .

 

“Cha, chúng đắc tội với bọn , bọn sẽ gây phiền toái cho chúng chứ.” Tôn Lăng chút giật .

 

Hắn ở trong thành Lương Châu vô pháp vô thiên quen, bất quá là ỷ một lão tử tri huyện. đêm qua bộ dáng Tôn Tường Phúc ở mặt Tiêu Tiển nước mắt giàn giụa, cho Tôn Lăng minh bạch, Tiêu Tiển cũng là nhân vật Tôn gia thể trêu chọc .

 

“Đừng sợ: " Tôn Tường Phúc : “Mấy ngày nữa, Giám Sát Ngự Sử Viên đại nhân sẽ tới. Viên đại nhân là của Từ tướng, Từ tướng và Tiêu Tiển xưa nay bất hòa, lẽ, chúng thể chút chuyện ở đây.”

 

Loading...