Vì sợ vách tường  tai, Cầm Nương kéo  quỳ xuống, nghẹn ngào : "Nô tỳ chịu ơn lớn của chủ quân chủ mẫu, hôm nay dẫn theo con gái đến khấu đầu tạ ơn hai vị."
 
Qua song sắt nhà lao,  quỳ xuống dập đầu mấy cái thật mạnh với phụ mẫu.
 
Mẫu    kìm  nhào tới nắm c.h.ặ.t t.a.y , còn phụ   thì   , lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt.
 
Bị  vu oan hãm hại  tù, ông  ;  tin  còn hy vọng  thả, ông  ; nhưng khi  thấy   là một thiếu nữ xinh xắn,  xưa  đỗ Thám Hoa phong thái ngời ngời    kìm  nước mắt.
 
Ruột thịt  thương, gặp mặt mà  thể nhận . Sao  thể  đau buồn?
 
Từ Đại Danh phủ trở về, Cầm Nương cả ngày buồn bã  vui. Đột nhiên một ngày, nàng tìm đến Phượng Nương   chuyển .
 
"Trước đây luôn đếm ngày qua tháng,  hy vọng, nhưng bây giờ thì khác . Trong viện   đông mắt tạp,   thể để Hà tỷ nhi      chỉ trích  lưng mắng 'là đứa trẻ lớn lên trong ổ mại dâm', chúng  là những    hy vọng, nhưng Hà tỷ nhi thì ."
 
Phượng Nương   nỡ để chúng  : "Nếu ngươi nhất quyết ,   ép, nhưng dù  , cũng  nghĩ cho kỹ cách an  lập nghiệp  chứ?"
 
“Ta nghĩ kỹ , tám mươi lượng bạc   vẫn giữ nguyên, sẽ thuê một gian mặt tiền ở ven sông Lăng Hoa bán  nước bánh trái."
 
" ." Phượng Nương nắm c.h.ặ.t t.a.y   buông: "Mặt tiền chọn  ? Đồ đạc sắm sửa ? Đều  đúng ? Vậy thì cứ ở  đây , đợi  định   cũng  muộn."
 
Ta ở bên cạnh "phụt" một tiếng bật : "Phượng di đây là sợ chúng con  ,  còn ai dám xông thẳng  phòng đấu võ mồm với di nữa chứ gì?"
 
Phượng Nương   chọc cho  nghiêng ngả, Cầm Nương  buồn bực lắc đầu, chỉ    với Phượng Nương: "Xem kìa, một tiểu thư con nhà quan đoan trang, giờ học  cái thói ăn  trơn tru như bôi mỡ,  , thật sự   thôi."
 
 miệng   , nào  chuyện dễ dàng. Chỉ riêng việc tìm  cửa hàng thích hợp, Cầm Nương  mất cả tháng trời.
 
Cũng đúng là  trời định đoạt. Ngày lễ Bái Nguyệt, Phượng Nương ở tiền viện tiếp đãi Vương đề hạt trong thành. Giữa tiệc rượu, Phượng Nương  ngoài  y phục,  lẽ  lâu, Vương đề hạt say khướt đợi  kiên nhẫn, liền xách bầu rượu lảo đảo  tìm nàng, tìm một hồi  lạc đến hậu viện.
 
Lúc đó  đang mặc váy lụa trắng,   ghế đá  giàn nho ăn bánh. Bất ngờ, một nam nhân bụng phệ đột nhiên lảo đảo xông , ôm chặt lấy eo .
 
Ta giật , bánh rơi xuống đất,  đầu đối diện với một cái miệng hôi hám phả đầy  rượu.
 
Cầm Nương  đúng, tính tình  giống mẫu   như đúc, mạnh mẽ  quyết liệt.
 
Con gái nhà thường dân gặp chuyện ,  lẽ  sợ đến mềm nhũn cả chân.   giơ tay tát thẳng  cái đầu heo đang áp sát  một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cam-nuong-bpaf/9.html.]
 
Tên Vương đề hạt  vốn là kẻ  đánh thê tử, cầm đầu phường hội chuyên ức h.i.ế.p nữ nhân. Tuy là say rượu nhận nhầm , nhưng vô duyên vô cớ  đánh,   thể bỏ qua? Vì thế  trợn mắt trừng trừng, há miệng chửi rủa: "Con đĩ ở phường túi rách dám đánh ông mày!"
 
Hắn  chỉ chửi, còn giơ bầu rượu lên định đập  đầu . Chỉ  một tiếng "choang", bầu men vỡ tan như hoa nở, một cột m.á.u tức thì chảy dọc từ trán Cầm Nương xuống má.
 
Trong khoảnh khắc nguy cấp,   Cầm Nương từ  lao  đỡ cho  một nhát.
 
Tên say rượu thấy máu, ngược  càng hưng phấn. Hắn đè nghiến Cầm Nương xuống đất, "xoẹt" một tiếng xé toạc vạt áo nàng.
 
Ta  sức   đủ,  kéo nổi tên ác ma  , liền mạnh tay nhấc ghế đá đập mạnh  đầu .
 
Trong chốc lát, tiếng chửi rủa, tiếng  lóc, tiếng thét chói tai vang vọng khắp cả viện.
 
Phượng Nương, Trần ma ma và đám tỳ nữ  tiếng vội vàng chạy tới.
 
"Ái chà chà, cái đồ gây chuyện ,    sớm muộn gì hai đứa bay cũng là tai họa!" Trần ma ma   viện  mắng xơi xơi  và Cầm Nương.
 
Phượng Nương cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vàng đưa tay kéo cánh tay Vương đề hạt.
 
Ai ngờ tên Vương đề hạt nổi cơn điên,  dùng sức hất mạnh, quật ngã Phượng Nương xuống đất. Rồi   dậy duỗi chân, đạp mạnh một cú  mặt Phượng Nương.
 
“Khá lắm một con đĩ, cũng dám động tay với ông mày! Ngày thường  vẻ kiêu căng, còn tưởng  là tiểu thư khuê các? Tao thấy là nuông chiều mày quá , quen đến nỗi    là cái thá gì!"
 
Phượng Nương từ khi lọt lòng   cưng chiều,  mười hai tuổi dù rơi  chốn phong trần, nhưng nhờ sắc nghệ song  mà  mệnh danh là "hoa khôi nương tử".
 
Ngày thường những công tử quyền quý, con cái quan  đều dỗ dành ca tụng nàng, hận  thể nâng niu như tiên nữ.
 
Nàng nào từng chịu đựng nỗi nhục nhã như ?
 
Ta  bao giờ thấy ánh mắt Phượng Nương lạnh lẽo tuyệt vọng đến thế,  khoảnh khắc  bàn chân hôi hám giẫm lên mặt,  cảm thấy nàng  nghĩ đến cái chết.
 
Đêm đó,  trằn trọc mãi  ngủ .
 
Trong ánh trăng lạnh như sương,  mặc quần áo  ngoài, rón rén đến bên ngoài phòng Phượng Nương.