Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cậu Chủ Lại Không Muốn Sống Nữa Rồi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-06-30 20:43:19
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khóe miệng cậu ta dần mím chặt, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt thành quyền.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi, tròng trắng bắt đầu xuất hiện những tia m.á.u đỏ.

Cậu ta nuốt nước bọt, rồi lại cúi đầu xuống.

Tôi nhìn hành động của cậu ta, tim hơi nhói đau.

Hệ thống nói cậu ta u ám, tôi không nghĩ vậy.

Trong hai ngày tiếp xúc vừa qua, cậu ta biết vui biết giận, cảm xúc d.a.o động còn mạnh hơn cả tôi.

Một góc phòng còn có cây xanh được chăm sóc kỹ lưỡng, trên bàn học cũng có những món đồ trang trí bóng rổ đáng yêu. Chẳng khác gì một thiếu niên mười tám tuổi bình thường, thậm chí cậu ta còn có sự đồng cảm.

Mỗi lần thấy tôi định chết, cậu ta ngăn cản còn nhanh hơn bất cứ ai.

Cậu chủ còn biết nấu ăn nữa chứ.

Nghĩ đến đây, tôi lại nhìn vào trong phòng.

Thiếu niên ở tuổi này có lòng tự trọng, giả vờ không nhìn thấy ngược lại sẽ để lại một nghi vấn trong lòng cả hai.

Tôi dùng sức nhấn tay nắm cửa xuống.

Kim loại va chạm phát ra tiếng kêu cót két.

Đinh Kế Thanh chợt ngẩng đầu, mắt lướt qua tay nắm cửa và tôi, đôi môi tái nhợt khẽ động, chắc là đang nói: "Đừng."

Thấy tôi không dừng lại, thậm chí cậu ta còn lắc đầu.

Tôi giả vờ như không thấy, cứ thế mà đẩy mạnh cửa ra.

7

Cùng với việc khe cửa mở rộng, âm thanh cũng tuôn ra.

"Đồ phế vật! Học hành kiểu gì thế này!"

"Chó còn viết hay hơn mày!"

"Chính vì mày làm không tốt! Mẹ mày mới không muốn gặp mày!"

"Đinh Kế Thanh!"

Bàn tay người đàn ông giơ cao, bị tiếng động do tôi đẩy cửa làm gián đoạn.

Ông ta ngừng chửi bới, nhíu mày nhìn tôi, giơ tay xuống, giả vờ chỉnh lại bộ ves, khẽ ho khan vài tiếng: "Cô là ai?"

Lúc này tôi mới nhìn rõ mọi thứ trong căn phòng, giống như một loại giảng đường bậc thang, Đinh Kế Thanh đứng một mình trên bục giảng.

Còn bên dưới... có hơn hai mươi người ngồi đen kịt.

Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm với vẻ mặt lạnh lùng, dường như cảnh tượng này là chuyện thường ngày.

Không ai cảm thấy việc chỉ thẳng vào mặt người khác chửi bới như vậy là một hành vi sỉ nhục đến mức nào.

Sếp tôi mắng tôi còn biết đóng cửa văn phòng lại nữa đó!

Tôi sa sầm mặt, chắn trước mặt Đinh Kế Thanh.

Lòng bàn tay nóng bỏng của thiếu niên siết chặt cổ tay tôi, dùng sức bóp bóp, rồi lại lắc lắc.

Tôi không để ý đến cậu ta mà khẽ ngẩng đầu nhìn người đàn ông già trước mặt.

Đối diện với ánh mắt nghiêm khắc, khinh miệt và cao ngạo của ông ta.

Một sự khó chịu dâng lên.

Trước khi đối phương kịp mở miệng lần nữa, tôi đã vung một cái tát: "Ông vừa mắng ai đấy?"

Âm thanh vang vọng khắp căn phòng.

Cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng.

Những người ngồi phía sau bỗng nhiên đồng loạt đứng dậy, trừng mắt nhìn tôi.

"Vô lễ!"

"Cô là ai?"

"Đây không phải nơi cô nên đến."

"Bảo vệ, lôi cô ta ra ngoài."

Chà, vẫn là tôi lợi hại.

Một cái tát đã làm cho lũ mù, điếc, câm biết lên án tôi rồi.

Mấy gã bảo vệ mặc vest đen từ khắp bốn phía vây lại, đầy áp lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cau-chu-lai-khong-muon-song-nua-roi/chuong-3.html.]

Tôi nhìn một vòng, nghĩ xem làm sao một tay tát tám cái mặt, tay còn lại hờ hững che chắn trước mặt Đinh Kế Thanh.

Kiểu cậu chủ này, chắc cũng chẳng sai khiến được ai.

Nhìn thấy bọn họ sắp đưa tay ra tóm tôi.

Tôi đã nắm c.h.ặ.t t.a.y Đinh Kế Thanh, cúi người co chân, phóng như bay về phía cửa: "Chạy đi đồ ngốc!"

Trong phòng học hỗn loạn, mấy gã bảo vệ đang vội vàng lao ra bắt người, một lũ "giáo viên" không biết phải làm gì.

Tôi không biết đường, đành chạy loạn xạ.

Tiếng bước chân dồn dập của bọn bảo vệ cứ bám sát phía sau.

Tim tôi đập thình thịch, bên tai chỉ toàn là tiếng tim đập, đến cả lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi.

"Đi lối này!" Đinh Kế Thanh nhanh chóng kéo tôi trốn vào một góc khuất.

Mấy gã bảo vệ áo đen bị cắt đuôi.

Tôi vừa quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt hưng phấn pha lẫn ngưỡng mộ của Đinh Kế Thanh, thế là tôi tức đến sôi máu, mắng cậu ta: "Cậu không biết phản kháng à! Cậu chủ kiểu đó thà để tôi làm còn hơn!"

Khóe miệng đang nhếch lên của cậu ta dần cụp xuống.

Cậu ta cụp mắt, hờ hững đáp: "Tôi quen rồi."

8

Nghe vậy, tôi lập tức nhíu chặt mày: "Ngày nào cậu đi học cũng thế này à?"

"Cũng gần như vậy, làm không tốt thì bị mắng, không phải bình thường sao?"

Thôi rồi.

Bị huấn luyện hư rồi.

Liên tục bị sỉ nhục công khai như thế, không u ám mới là lạ.

Tôi thầm thở dài trong lòng, hỏi cậu ta: "Tuổi này của cậu không phải nên đi học ở trường, chuẩn bị thi đại học sao?"

Trên mặt Đinh Kế Thanh hiện vẻ hoang mang: "Tôi chưa từng đi học, thi đại học... là gì?"

Tôi: "...?"

Sự im lặng là cây cầu Cambridge đêm nay.

Chín năm giáo dục bắt buộc không được phổ cập trong tiểu thuyết sao?

"Từ nhỏ đến lớn cậu đều học ở nhà sao?"

"Ừm."

"Học những môn gì thế?"

"Hồi nhỏ thì học văn, toán, tiếng anh, còn bây giờ thì học cưỡi ngựa, cờ vua quốc tế, golf, thưởng thức âm nhạc phương Tây..."

Tôi càng nghe càng im lặng.

Não tôi như được vuốt phẳng, thư thái, cứ như đang dạo bước trong rừng Na Uy.

Tôi ghét người có tiền!

Thôi vậy.

Mạng ai nấy khổ.

"Đi thôi cậu chủ."

"Đi đâu? Lát nữa tôi còn có tiết."

"Chạy rồi còn học hành gì nữa, chị đây dẫn cậu đi trốn học!"

"Hả?"

Đinh Kế Thanh bật dậy, vẻ buồn bã vừa nãy tan biến sạch.

Trong mắt toàn là sự phấn khởi như thể vừa khám phá ra điều gì mới mẻ.

Tôi hừ lạnh một tiếng, lòng hư vinh được thỏa mãn một cách kỳ lạ.

"Đi không?"

Cậu ta không chút do dự: "Đi!"

Cậu chủ dẫn tôi đến hầm gửi xe.

Ồ! Toàn là xe sang, sơn xe còn đắt hơn mạng tôi.

Đinh Kế Thanh chỉ vào chiếc xe gần nhất, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng: "Tôi thường đi chiếc này ra ngoài."

Tôi đi qua sờ thử, rồi dứt khoát kéo tay cậu ta quay người bỏ đi.

Loading...