Câu Truyện Của Cừu - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-04-02 12:32:00
Lượt xem: 12

[Mau mở cửa !]

[Nhanh lên, mở cửa ngay!]

Tiếng hét trong lòng như phát điên, dồn dập vang lên, nhưng bàn tay của Bạch Nhược Linh run lẩy bẩy, cả thế giới mắt như đang chao đảo.

Tay cô run đến mức chìa khóa cứ liên tục trượt khỏi ổ.

Mồ hôi lạnh túa như tắm. Cô cảm nhận một thứ gì đó phía đang tiến gần, từng chút một, chậm… nhưng chắc.

Một luồng khí lạnh lẽo như sắp chạm đến sống lưng cô.

Cô hít một thật sâu, tay trái nắm c.h.ặ.t t.a.y để giữ bình tĩnh, cuối cùng cũng cắm chìa khóa ổ!

Cánh cửa bật mở. Cô lập tức lao trong, vội vã đóng sầm khóa trái, đó bật đèn và bệt xuống, lưng tựa chặt cửa.

Trước mặt cô là căn nhà quen thuộc nơi duy nhất khiến cô thấy an .

Lối đơn sơ, phòng khách giản dị, chiếc bàn và mấy chiếc ghế vẻ sang trọng nhưng thực chỉ là đồ cũ cô nhặt từ một khu chung cư cao cấp.

về đến nhà, dù thứ vẫn quen thuộc như ngày, nhưng nỗi sợ hãi vẫn bám riết lấy cô như bóng tối lối thoát.

Tim đập thình thịch, tay chân lạnh ngắt. Phải mất mười mấy giây cô mới gục xuống, thở dốc nền nhà.

Phù...

Cô thở phào, cảm giác như thoát khỏi một cái bẫy c.h.ế.t .

lúc đó, điện thoại đổ chuông.

Là một cuộc gọi từ lạ.

chằm chằm dòng chữ “Số lạ” hiện màn hình, do dự vài giây mới run rẩy nhấc máy, giọng khẽ run:

— Alo...?

— Alo... Một giọng khàn đặc, chậm rãi vang lên. Âm thanh vọng như thể đó đang trong một căn phòng trống, lạnh lẽo rợn .

chậm rãi:

— Sao cô chạy nhanh thế?

Bạch Nhược Linh giật b.ắ.n . Cô lắp bắp:

— B-bạn... bạn gì cơ?

— Cô trốn cánh cửa gì...

Một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. Cô hoảng hốt tắt phụt cuộc gọi, ném mạnh điện thoại xuống sàn.

Nước mắt vì hoảng sợ trào , cô thở gấp, giống như một ống bễ rách thể thổi nữa.

...

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên từ phía .

Bạch Nhược Linh giật , sợ đến mức lăn xa, tay vớ lấy cây dù tủ giày và giơ về phía cửa như một vũ khí.

Cốc! Cốc! Cốc!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-1.html.]

Cô bịt chặt miệng, cố phát tiếng, nước mắt vẫn ngừng rơi.

Tiếng gõ mỗi lúc một dồn dập, như thể bên ngoài quyết bỏ cuộc.

... im bặt.

Không gian bỗng trở nên im ắng đến lạ thường.

Một lúc lâu , cô bỗng nhớ điều gì đó. Run rẩy nhặt điện thoại lên, cô bật camera hướng về phía mắt mèo cửa.

Hai chân mềm nhũn, cô khó nhọc giữ thăng bằng, tay cầm điện thoại hướng camera về phía , phóng to màn hình.

Ban đầu cô dám . vài giây đấu tranh, cô cắn răng tiến gần.

Trên màn hình, hành lang vắng tanh. Không ai cả.

Đi ... ?

Cô thở phào, nhưng môi vẫn tê cứng vì nỗi sợ vẫn tan.

Cô đang định hạ điện thoại xuống...

CỐC! CỐC! CỐC!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hành lang trống . Vậy thì ai đang gõ?

— Aaaa!

Bạch Nhược Linh hét lên, hoảng loạn đầu chạy về phía phòng ngủ, đóng sập cửa và khóa trái.

Cô ôm đầu, bịt chặt tai, cố ngăn thêm bất kỳ âm thanh nào nữa.

tất cả dường như… đều vô ích.

Trong phòng, tựa như tiếng văng vẳng vang lên, mơ hồ và đứt quãng, như quẩn quanh đó len lỏi tâm trí—đủ để khiến hoang mang, khó chịu.

Bạch Nhược Linh đành chui trong chăn, co như một con nhộng, nhắm chặt mắt, chỉ mong cơn “ quỷ” sớm tan .

Theo kinh nghiệm của cô, chỉ cần bản sợ hãi đủ lâu, con quỷ sẽ cảm thấy chuyện còn thú vị nữa và tự rút lui.

Cô thở dài nghĩ thầm— lẽ ngay từ đầu cô nên theo chuyển đến hòn đảo , căn nhà ...

Một lúc lâu ... khi cô co đến mức bắt đầu vệ sinh, thì điện thoại bỗng “đinh” một tiếng, âm thanh báo tin nhắn mới.

Là tin nhắn từ cô:

“Nhược Linh, ở nhà thứ vẫn chứ? Hôm nay tăng ca đến khuya, con nhớ ngủ sớm nhé.”

Tay cô run lên dữ dội, như thể đang mắc bệnh Parkinson nặng (*). Mãi đến thứ ba, khi gõ sai liên tục, cô mới nhắn một câu đơn giản:

(*) Parkinson: Một bệnh thoái hóa thần kinh liên quan đến tuổi tác, ảnh hưởng đến vận động và cảm xúc.

“Vẫn ạ...”

Mẹ vất vả quá nhiều . Cô nỡ để bà những chuyện .

thì, với mức giá chăng cho một căn hộ cao cấp như , họ thật sự nhiều lựa chọn.

Thế nhưng, nỗi sợ vẫn đang gặm nhấm cô từng chút một. Giữa cơn hoảng loạn, cô chẳng khác nào một con cừu non nhốt trong lồng sắt đôi mắt trong veo giờ chỉ còn đọng nước mắt và sự trống rỗng.

Chẳng lẽ… quỷ ám?

Loading...