Cô bình tĩnh hỏi tiếp: "Vậy để em xuống đó?"
"Chị kéo em xuống nhé. Ha ha ha ha..."
Bạch Nhược Linh còn hết kinh ngạc, chân cô đột nhiên thứ gì đó nắm chặt!
Cô cúi đầu, thấy một bàn tay trắng bệch, đang phân hủy!
Chỉ một giây , đất chân cô như thể hóa lỏng. Cô kéo xuống, rơi tự do!
Cô thậm chí kịp gọi tên Diệp Tinh Du!
"Nhược Linh!!!" Diệp Tinh Du lao tới, chỉ kịp nắm lấy !
Bạch Nhược Linh rơi xuống, chìm trong nước mà xuyên qua từng lớp đất. Cô nghẹt thở, cảm nhận áp lực khủng khiếp.
Khi cô tưởng sẽ giam cầm vĩnh viễn lòng đất, cảm giác khó chịu đột ngột biến mất. Cô rơi xuống một nền đất mềm nhũn.
Mở mắt , mặt cô là bóng tối mịt mùng như trong hang động. Một lúc , các giác quan mới dần trở , mắt cô quen với ánh sáng lờ mờ. Lúc , cô mới nhận sự kỳ lạ.
Trong hang động , xác c.h.ế.t la liệt khắp nơi. Chúng còn nguyên vẹn, rải rác, chen chúc mặt đất. Chúng cứng đờ, mà đang quằn quại như đàn cá quái dị. Cô rùng , khẽ động đậy, cảm thấy vai nặng trĩu...
Có thứ gì đó đang tựa vai cô!
Cô chậm rãi đầu, đối diện với khuôn mặt trương phình của một xác chết!
Đôi mắt phụ nữ mờ đục, môi trắng bệch, lợi đen và hàm răng ố vàng bốc mùi tử khí...
Tiếng thét nghẹn trong cổ họng, cô gần như dám thở mạnh.
Đó là Ngô Kính Tâm, mất tích!
Chẳng lẽ Ngô Kính Tâm c.h.ế.t ?
Đột nhiên, xác c.h.ế.t cất tiếng: "Đừng sợ... Chị đưa em đến đây. Chúng nó sẽ tranh giành với chị ..."
Bạch Nhược Linh nhắm nghiền mắt, mặt , run rẩy vì sợ hãi.
Bàn tay khô khốc nắm lấy cằm cô, ép cô , giọng điệu ai oán: "Em gái, em quên chị ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-100.html.]
"Chị... chị nhắc ..."
"Em nhớ gì thật ? Vậy hãy kỹ những lời chị ."
Bạch Nhược Linh gật đầu lia lịa, nước mắt chực trào.
Ngô Kính Tâm, như một xác sống vô hồn, mấp máy môi: "Em gái, chị khác với những khác. Họ cam tâm c.h.ế.t một , kéo khác xuống địa ngục cùng. chị thì . Chị chỉ g.i.ế.c kẻ g.i.ế.c chị... nhưng chị thể." Cô nức nở, nước mắt vàng đục chảy dài má. Giọng cô nghẹn ngào: "Chỉ em mới , em gái..."
"Người chị em giết... là Từ Mục Hiến ?"
"Từ Mục Hiến? Hắn là kẻ nhu nhược, đến con cá cũng dám giết..."
"Vậy tại chị theo chú ..."
"Em nhầm . Chị bao giờ theo , là bám theo chị. Bởi vì chị là chấp niệm của ."
Cô dừng , điên cuồng : "Hắn quên mất chị chết, luôn gặp chị, sợ hãi khi thấy bộ dạng của chị... Ác quỷ hẳn là chết. Khi trở thành chấp niệm của khác, sẽ hai phân xuất hiện..."
Bạch Nhược Linh hiểu. Ngô Kính Tâm thể rời khỏi cấm địa, nhưng vì cô là chấp niệm của Từ Mục Hiến, nên một phân thể chuyện bên ngoài.
Phân đó và phân mặt cô đều là ác quỷ.
"Vậy , chị quen chú Hiến?"
Ngô Kính Tâm nghiến răng ken két: "Quen? Coi như . Lúc đó chị tìm kẻ g.i.ế.c , nhưng quá nóng vội, đến khi lên xe mới nhớ cần phương án dự phòng. Chị dám với bạn bè, vì họ sẽ báo cảnh sát ngay. Nên chị mới với Từ Mục Hiến..."
Vẻ mặt cô trở nên dữ tợn: "Chị nếu thấy tin chị mất tích, hãy báo cảnh sát địa chỉ chị đến... hiểu ... Chắc là vì hèn nhát, ngu ngốc. Hắn coi chị là chấp niệm vì thích chị, mà vì sự yếu đuối của hại c.h.ế.t chị!!!"
Thời gian còn nhiều, Bạch Nhược Linh rảnh cô kể chuyện. Cô hỏi ngay điều quan trọng nhất: "Chị ai là kẻ g.i.ế.c , hãy cho em ! Rốt cuộc là ai!"
Khuôn mặt cứng đờ như xác sống tiến gần cô. Đôi mắt cá c.h.ế.t run rẩy, giọng cô gấp gáp, điên cuồng: "Em gái, dù là bọn chị, giấy, bọn chị đều hết. thể trực tiếp cho em . Tiết lộ thiên cơ, bọn chị sẽ còn thảm hơn bây giờ gấp vạn ... chị hứa sẽ giúp em. Từ Mục Hiến đang giam đúng ? Trong căn hộ tài liệu. Em hãy tìm xem. Xem xong em sẽ hiểu. Rồi em sẽ g.i.ế.c ... Em cần tìm cơ hội đó. Rất quan trọng..."
"Căn hộ Từ Mục Hiến giam... Ý chị là nhà chú Trương?"
" em nhớ." Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, siết đau điếng: "Chỉ em mới g.i.ế.c , đừng trông cậy ai, đừng dựa ai. Nếu g.i.ế.c , em cũng sẽ chết. Hức hức... Cái bàn chải đánh răng chị đưa em, em giấu kỹ ?"
"Cô cái gì chứ! Bàn chải đánh răng nào?"
Bạch Nhược Linh còn kịp hỏi hết những nghi hoặc trong lòng, tiếng còi xe buýt vang vọng trong hang động.