Bạch Nhược Linh hoảng hốt. Không, cô  thể  lúc . Ngô Kính Tâm còn  trả lời hết câu hỏi của cô!
"Rốt cuộc là ai! Chị  cho em  . Chẳng lẽ chị   báo thù ?!"
 Ngô Kính Tâm  buông tay cô, đẩy cô  xa.
"Em gái, dù cuộc đời  những vết nứt, đó cũng là nơi ánh sáng lọt ..."
Câu  cuối cùng  mờ dần, như sợi vải  thiêu rụi, lẫn  tiếng còi xe buýt. Tất cả như  từng xảy .
"Nhược Linh!" Một bàn tay nóng rực nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Mãi , cô mới  thấy Diệp Tinh Du  mặt.
Cậu kéo cô chạy lên xe buýt.
Người lái xe  hai  với vẻ khó hiểu,   gì đó   thôi, chỉ lẩm bẩm: "Nếu  gặp hai đứa bây,  còn tưởng  lạc  'Ngọn đồi câm lặng'  đấy."
Trên xe  một bóng .
Bạch Nhược Linh giơ tay lên, thấy vết hằn đỏ ửng, chứng tỏ lực nắm tay của Diệp Tinh Du mạnh đến mức nào.
"Nhược Linh,     thế? Chuyện gì  xảy ? Cậu   thương ?" Cậu thì thầm, giọng đầy lo lắng.
Cậu cũng chẳng khá hơn cô là bao, trông như  trải qua một trận chiến khốc liệt. Mồ hôi đầm đìa  trán, chảy xuống cằm. Áo đồng phục rách tươm, gậy bóng chày cong queo.
Bạch Nhược Linh vẫn còn bối rối,  để ý đến vẻ ngoài thảm hại của , vội vàng kể  những gì   :
"Tớ... tớ gặp  phụ nữ đó . Người gọi điện cho tớ chính là Ngô Kính Tâm. Cô   chú Hiến   kẻ g.i.ế.c , nhưng chú   khiến cô  đau khổ."
"Vậy cô    ai là kẻ g.i.ế.c  ?"
"Hình như cô   thể  trực tiếp... giống như bà Tôn  , ác quỷ cũng sợ ác linh.  cô   tớ xem tài liệu trong ngăn tủ ở nhà chú Trương,  rằng tài liệu đó sẽ giúp tớ tìm  kẻ ..."
Cô cố tình  đổi từ "giết chết" thành "tìm ".
Diệp Tinh Du ngập ngừng đưa  kết luận: "Vậy là, chấp niệm của chú Hiến  tạo  phân  của cô , và phân  đó chia sẻ  thứ chú   thấy. Ngô Kính Tâm luôn dõi theo chú , nên mới  trong ngăn tủ nhà chú Trương  tài liệu chứa manh mối về kẻ g.i.ế.c ?"
"Trước mắt là như . Nên chúng   tìm cách lấy   tài liệu đó."
"..."
Hiếm khi Diệp Tinh Du im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-101.html.]
"Sao thế? Cậu  điều gì băn khoăn ?"
Vẻ mặt Diệp Tinh Du đột nhiên trở nên nghiêm trọng: "Nhược Linh, chúng   đến mấy nơi cấm kỵ . Tớ cảm thấy, dù là ác quỷ  ác linh, cứ dính đến chữ "ác" thì đều   ý . Ngô Kính Tâm, tớ  nghi ngờ khi còn sống cô  là  .  giờ cô  oán niệm nặng nề đến mức biến thành ác quỷ , tớ thấy cô   âm mưu gì đó..."
"Chỉ là một tập tài liệu thôi mà,  âm mưu gì  chứ?"
"Coi như tớ đa nghi .  nếu ác linh  lừa dối, thì ác quỷ cũng ... Cậu nghĩ xem, chẳng lẽ chú Trương  đáng tin hơn ác quỷ ? Nếu chú   manh mối về kẻ g.i.ế.c ,     cho chúng  ?"
Cô mím môi: "Tớ cũng  hiểu.  chúng   thể  đề phòng. Đợi xem xong tài liệu đó  tính tiếp."
Lúc , xe buýt rẽ ngoặt. Bạch Nhược Linh mất thăng bằng, theo phản xạ bám lấy tay Diệp Tinh Du.
"Ái..." Cậu đỡ cô, nhưng bản   hít một  lạnh.
"Sao thế? Cậu  thương ?!" Lúc  cô mới nhớ    bắt , quên mất hỏi   gặp chuyện gì...
"Không . Chỉ  thương nhẹ..." Cậu ôm chặt cánh tay,   cho cô xem.
Sau khi Bạch Nhược Linh  kéo , đám ác quỷ xung quanh  lao tới. Một   khó chống  nhiều kẻ, và  một tên cắn.
"Để tớ xem!" Cô kiên quyết kéo tay áo : "Xem xong tớ mới yên tâm."
Cậu  thể từ chối cô, đành vén tay áo lên.
Trên bắp tay săn chắc của   một vết răng sâu hoắm, miệng vết thương  thâm đen và rỉ máu.
"Cậu... cái ..." Mặt Bạch Nhược Linh tái mét.
Cậu vội vàng kéo tay áo xuống, trấn an cô: "Không  . Tớ cũng  thấy khó chịu. Bà Tôn  , chỉ cần  c.h.ế.t hẳn, ruột gan lòi  cũng   cả."
"Xin ..." Vết thương kinh khủng   hiện lên trong đầu cô. Cô tự trách vô cùng, nghẹn ngào: "Tất cả là tại tớ..."
Cậu bất lực  nhỏ: "Sợ  nghĩ  nên tớ mới  dám cho  xem."
Nước mắt Bạch Nhược Linh tuôn rơi. Cô chẳng còn để ý gì nữa, ôm chặt lấy .
Thân thể Diệp Tinh Du cứng đờ. Trong khoảnh khắc đó, trái tim  rung động mãnh liệt, một cảm giác mềm yếu lan tỏa khắp .
Cậu thậm chí còn nghĩ: Nhược Linh thương xót ,  vì , giờ  c.h.ế.t cũng  hối tiếc.
Cậu nén cơn đau như  nổ tung, nhẹ giọng an ủi cô gái trong lòng: "Không  . Chúng  về tìm Thiên Nghi. Chị  là y tá, sẽ giúp tớ chữa trị."
Bạch Nhược Linh  đến nghẹn ngào.