Người lái xe  qua gương chiếu hậu, thấy hai học sinh cô độc ôm , khẽ lắc đầu.
Khi xe buýt đến trạm, Bạch Nhược Linh  bình tĩnh hơn. Cô đỡ Diệp Tinh Du lên lầu: "Chúng  tìm chị Thiên Nghi , để chị  xem vết thương cho . Còn chuyện ở vùng đất dữ, chúng  đừng  với chú Trương vội,  ? Giam chú Hiến ở nhà chú Trương ,  nhờ chú Hiến giúp chúng  mở cửa. Cậu thấy ?"
"Ừ... ..." Nói đến đây, mặt   tái xanh, trán lấm tấm mồ hôi, tay trái ôm c.h.ặ.t t.a.y .
Lúc đầu   cảm thấy gì, nhưng giờ cánh tay  đau nhức dữ dội.
Chết tiệt. Miệng ác quỷ  độc ?
Tầng hai,  khi Từ Mục Hiến  giam, Liễu Thiên Nghi sống thoải mái hơn. Cô   cần  ,  cần ăn cơm, mỗi ngày chỉ xem phim truyền hình. Dù  xem hết, cô  vẫn  hào hứng.
Giờ hai học sinh tìm đến, một   thương. Cô  vội phủi vụn khoai tây chiên, tỏ vẻ bình tĩnh của một y tá: "Đồ dùng trong nhà hạn chế,  khử trùng cho  ,  đến bệnh viện khâu !"
Nói xong, cô  lấy lọ cồn trong phòng, đưa khăn mặt cho Diệp Tinh Du: "Cắn ."
Cậu khó hiểu: "Cắn?"
Chưa kịp  hết câu, lọ cồn  đổ lên tay .
"Á..." Tiếng kêu thảm thiết  khăn mặt chặn ...
Gân xanh  trán  giật liên hồi.
Quả nhiên  cắn mới chịu !
Trong cơn đau đầu như búa bổ,  bỗng cảm nhận  một vòng tay ấm áp ôm lấy .
Bạch Nhược Linh đau lòng ôm chặt , vỗ về như dỗ dành một chú chó nhỏ: "Không  ,   ..."
Chỗ đầu   ấn   chút... khó xử, khiến  quên cả đau đớn. Gò má trắng bệch của  ửng hồng.
Cùng với cảm giác ngọt ngào mê  đó, hàng loạt ý nghĩ lung tung xuất hiện trong đầu ...
Liễu Thiên Nghi thấy hai   mật quá mức, bèn giả vờ bình tĩnh  bằng giọng Trương Bân:
"Khụ... Hai đứa tình cảm  thì , nhưng đừng  bậy, nhớ ..."
"Chị Thiên Nghi yên tâm." Bạch Nhược Linh nghẹn ngào : "Tụi em sẽ  sinh em bé ."
Liễu Thiên Nghi, một  độc  từ thuở bé, suýt chút nữa  nghẹn: Chẳng lẽ giới trẻ bây giờ hẹn hò thoáng đến  ?
Cô  vội vàng dọn dẹp đồ ăn vặt, lắc chìa khóa: "Đi thôi, đến bệnh viện."
Bệnh viện vắng tanh,  một bóng bệnh nhân, chỉ  một y tá trực ban.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-102.html.]
"Tiểu Trần." Liễu Thiên Nghi mất một lúc mới nhận   giấy  mặt: "Bệnh nhân  vết thương hở, cần khâu ."
Y tá Tiểu Trần nhanh chóng chuẩn  thuốc tê và dụng cụ khâu vết thương cho cô .
Liễu Thiên Nghi dẫn hai học sinh  phòng. Sau đó, cô  tiêm thuốc tê cho Diệp Tinh Du và : "Tay nghề khâu của   thể bằng bác sĩ ..."
"Không  ạ, dù  cũng chỉ là trong mơ thôi." Diệp Tinh Du nghiến răng .
Liễu Thiên Nghi  xuống,  khi sát trùng  hai, cô  nhẹ nhàng kéo da , dùng kìm kẹp chỉ đen và bắt đầu khâu.
Thuốc tê  giảm đau, nhưng  vẫn cảm nhận  kim chỉ xuyên qua da thịt.
Bạch Nhược Linh lo lắng  ,  dám chứng kiến quá trình khâu.
Lúc , y tá trực ban duy nhất bước .
Diệp Tinh Du chú ý đến  giấy mặc áo y tá   đeo thẻ "Thực tập"  cổ.
Liễu Thiên Nghi ngẩng đầu  cô , tay run lên, đ.â.m kim  chỗ  tê, khiến Diệp Tinh Du đau đớn kêu lên.
Sau đó, Liễu Thiên Nghi vội vàng cúi đầu, tập trung hơn.
"Chị Thiên Nghi... Không ngờ chị  đưa bệnh nhân đến đây. Chỗ  chỉ còn  em." Y tá  bên cạnh, giọng  non nớt: "Em  nãy còn sợ nữa."
"Tiểu Trần..." Cô  cố gắng giữ giọng bình thường: "Mọi  đều nghỉ hết ,  em còn ở đây..."
" . Mọi  sẽ  đến nữa..." Người giấy cô đơn : " em lo bệnh nhân đến... Nếu   đến mà em   ở đây, họ sẽ   chữa trị. Nên em  ."
Một nỗi buồn khó tả trào dâng trong lòng Liễu Thiên Nghi. Cô cảm thấy mắt  nhòe , vội đưa tay lau.
Người giấy mỉm : "Quả nhiên  bệnh nhân đến."
"Đây  lẽ là bệnh nhân cuối cùng ." Liễu Thiên Nghi khẽ .
"Vâng. Vậy em yên tâm ..."
Nó cúi đầu im lặng vài giây,  hỏi: "Chị Thiên Nghi, chị thấy em thực tập   ?"
"Tất nhiên . Tiểu Trần, em   bụng   trách nhiệm... Em là một y tá  giỏi..."
"Nếu bố  em hỏi, chị cũng sẽ   chứ?"
"Chắc chắn. Lời chị  đều là thật. Em thực sự  tuyệt."
Người giấy ngượng ngùng: "Vậy thì  . Thật  bố  em   em  y tá. Họ sợ em  quen cuộc sống  đảo, sợ em vất vả. Họ  em ở bên cạnh họ hơn..." Nó   cửa sổ: " em  vui. Làm y tá là ước mơ của em. Em còn nhớ ngày   lời tuyên thệ... Một đời trong sạch, tận tụy với công việc,   điều ác,  dùng thuốc độc..."
Nghe nó  lời tuyên thệ, Diệp Tinh Du quên cả đau đớn.