Cậu và Bạch Nhược Linh giấy , nhận thấy sự kỳ lạ của nó.
Đọc xong lời tuyên thệ, giấy chậm rãi lên: "Chị Thiên Nghi, chị bận . Em... đây."
Tay Liễu Thiên Nghi khựng .
Cô cảm nhận nỗi buồn trong lòng dần biến thành nỗi đau thấu tim. Cô dám Tiểu Trần, vì đang cố kìm nén sự run rẩy và nước mắt.
Cô hiểu đau lòng đến .
"Cảm ơn chị giúp đỡ và dạy dỗ em. Được y tá, việc cùng chị, em học nhiều. Em hạnh phúc." Người giấy xong, nhẹ nhàng cúi đầu, đóng cửa phòng .
Căn phòng chìm tĩnh lặng.
Một lúc , Liễu Thiên Nghi lau nước mắt, tự giễu: "Thật kỳ lạ, chứ? Thật mất mặt..."
"Đừng buồn chị Thiên Nghi. Khi chúng sống , chị sẽ gặp họ thôi..." Bạch Nhược Linh dịu dàng an ủi.
Giọng trong trẻo của cô xoa dịu trái tim đau nhói của Liễu Thiên Nghi.
"Ừ... Hy vọng ..." Cô đáp lời mơ hồ, khâu mũi cuối cùng cho Diệp Tinh Du và băng bó vết thương: "Xong . Dù trong mơ gì khác biệt, nhưng nhất đừng để nó dính nước."
"Vâng..." Cậu gật đầu.
Ba cùng khỏi phòng khám, hành lang vắng tanh, đến tận sảnh cấp cứu cũng một bóng .
Liễu Thiên Nghi cuối cùng, khi khỏi bệnh viện, cô kìm đầu .
Trong khu cấp cứu, Tiểu Trần biến mất.
Tấm thẻ "Thực tập" của cô quầy.
"Chị Thiên Nghi!" Bạch Nhược Linh gọi với.
"Ừ, đến đây!" Cô giật , vội vàng đuổi theo hai .
Xe nhanh chóng rời khỏi cổng bệnh viện.
Bệnh viện im lìm, tĩnh mịch.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống hành lang và phòng bệnh, những hạt bụi lấp lánh bay lượn trong ánh sáng.
Dần dần, tường xuất hiện những vết nứt nhỏ. Vết nứt như sự sống, lan rộng và lớn dần từ ngóc ngách...
"Kẽo kẹt, kẽo kẹt." Những thanh thép chống đỡ tòa nhà rít lên...
Không bao lâu trôi qua, một tiếng "rắc" vang lên, cả bệnh viện sụp đổ, kéo theo tất cả , những câu chuyện và bệnh tật nó từng chứa đựng... tan biến trong làn bụi mù mịt...
Chiều muộn, Trương Bân từ sở cảnh sát trở về, ghé qua thăm Diệp Tinh Du.
Vết thương băng bó, học sinh trông vẻ . mà—
"Hai đứa đang giấu giếm chuyện gì hả?" Trương Bân vẫn còn bực bội, cảm thấy hai học sinh đang lén lút chuyện nguy hiểm lưng : "Sao tự nhiên thương thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-103.html.]
"Không gì ạ..." Bạch Nhược Linh nhanh nhảu đáp lời: "Lúc về, bọn cháu mải bàn luận quá nên vô tình lạc cấm địa, tấn công. May mà bác tài xế xe buýt đến..."
Cô một cách tự nhiên, ánh mắt chân thành và đáng thương.
Vẻ ngoài ngoan ngoãn và thành thật của Bạch Nhược Linh khiến Trương Bân dễ dàng tin lời cô. Ông trách móc: "Đã đó một , còn cẩn thận chứ... Thế hai đứa manh mối gì ?"
Bạch Nhược Linh lắc đầu tiếc nuối, hỏi ngược : "Chú thì ? Lý lịch của chú Hiến vấn đề gì ?"
"Không gì..." Trương Bân đau đầu: " chú cũng dám đánh thức ..."
Với tình hình hiện tại, Từ Mục Hiến vẫn là nghi phạm lớn nhất. Trương Bân lo sợ nếu sơ suất đánh thức ác linh, sẽ gây họa cho . Ông sẽ cảm thấy với bộ cảnh phục của .
Cả ba im lặng, chìm trong suy tư riêng.
Diệp Tinh Du cảm thấy áy náy nhất. Cậu hứa với Bạch Nhược Linh tạm thời giấu chuyện Từ Mục Hiến kẻ g.i.ế.c , và giúp Trương Bân che giấu việc hỏi bà Tôn. Điều khiến đầu óc quá tải.
Với IQ của , chơi trò "vô gian đạo" quả là quá sức.
Trương Bân đường phố vắng vẻ ngoài cửa sổ, nhớ đến một nghi vấn khác: "Lúc chú về, thấy trong thành phố vắng hẳn..."
Hôm nay ở sở cảnh sát, nhân viên trông coi vũ khí cũng biến mất, chỉ còn hai giấy lảng vảng.
Bạch Nhược Linh vội vàng giải thích: "À, bà Tôn , vì nhiều thức tỉnh quá nên giấc mơ sắp sụp đổ. chú đừng lo, bạn học và thầy giáo của cháu gì đó. Họ mai sẽ cho cháu manh mối."
Ngày mai...
Trương Bân vô thức cau mày.
Còn đợi đến ngày mai ?
Ông linh cảm rằng họ còn nhiều "ngày mai" nữa...
Trời tối.
Khi mở mắt, Hứa Bảo Nam thấy hoang mang. Một lúc lâu, hôm nay là ngày nào.
Cậu bật đèn ngủ, khi thấy thứ quen thuộc mới thở phào.
sự kỳ lạ ập đến—
Trong nhà quá yên tĩnh...
Yên tĩnh đến mức giống ở, rõ cả tiếng thở của .
Lúc , cửa phòng mở , chú Tiền ở đó.
Ông giữa bóng tối và ánh sáng, khuôn mặt chìm trong bóng tối, khiến hiền lành như ông trông đáng sợ.
"Cậu chủ, tỉnh . Bữa tối xong."
Hứa Bảo Nam nghi hoặc sợ hãi ông , nuốt nước miếng.
Chú Tiền bước , khi đến vùng sáng, gương mặt ông trở nên hiền hòa, thiện: "Sao ? Sao con vẻ mặt như thế?"