Một nghi ngờ đột ngột trỗi dậy trong lòng , như một dây leo mạnh mẽ. Cậu thậm chí cảm thấy   mặt thật xa lạ - đây  thực sự là chú Tiền?
Cậu vội vàng cụp mắt xuống, che giấu sự bất an trong đáy mắt,  lảng tránh: "Con còn  tỉnh hẳn."
Chú Tiền xoa đầu : "Con đói ? Ra ngoài ăn sáng nào."
Cậu lơ đãng bước theo,  nhớ đến câu hỏi của Bạch Nhược Linh - "Gần đây ông  thấy điều gì bất thường ?"
Cậu thực sự cảm thấy  điều bất thường,  thứ xung quanh  lúc  đều  kỳ lạ! Ngôi nhà im ắng đến mức chỉ  thấy tiếng bước chân của .
"Chú Tiền, Lydia và    ? Sao   ai ..."
"Họ xin nghỉ cả ..."
"Tất cả  ... đều xin nghỉ?"
"Ừ,  thế?" Ông   , mỉm  hỏi: "Chẳng  chú vẫn ở đây ?"
Cậu lặng lẽ nuốt nước bọt.
Hôm , Hứa Bảo Nam cố tình đặt báo thức và dậy từ  sớm.
Cậu xỏ dép, rón rén  khỏi phòng ngủ, một  đến nhà bếp.
Qua khe cửa,  thấy chú Tiền đang rắc một thứ bột nghiền nhỏ  chiếc bánh sandwich của .
Hứa Bảo Nam kinh hãi tột độ, đầu óc trống rỗng trong vài giây.
Dù  ngốc nghếch đến ,  cũng hiểu tại   cứ liên tục ốm yếu!
Trong cơn sợ hãi và giận dữ,  vội vàng  về phòng,  quần áo  lẻn  cửa ,  garage  tầng hầm.
Trước khi chú Tiền phát hiện,   lái xe bỏ trốn.
Khi  an ,  mới cảm thấy hoang mang.
Từ nhỏ, bố    ở nước ngoài, chú Tiền là  nuôi nấng . Vì , dù  những gia đình giàu  khác  mời ông  đến  việc, ông  cũng từ chối...
Chú Tiền  xem  như con ruột, tại  ông   đầu độc ?
Nỗi tủi  dâng trào, nước mắt  chực trào .
"Liệu   vì tiền? Hay ông   quá chán ngán việc chăm sóc ,  rũ bỏ gánh nặng ?"
Khi    hồn, nhận   đang ở cuối con đường, nơi         bao nhiêu  - ngôi trường của .
Cổng trường vắng lặng, ngay cả những hàng quán ăn vặt vốn tấp nập cũng  một bóng .
"Vù... vù..." Tiếng gió rít qua thành phố, âm thanh yếu ớt từ  cao vọng xuống, xuyên qua  xe, lướt qua những chiếc lá khô  đường, cọ  mặt đất xào xạc.
Dù  trong xe,  vẫn  rõ tiếng gió thoảng bên tai.
Cả thành phố chìm trong một bản nhạc đơn điệu, lặp  lặp .
Cậu  con phố vắng tanh, tự nhủ  lẽ  đến quá sớm. Cổng trường chắc vẫn  mở. Cậu ngả lưng  ghế, mắt dán lên trần xe, lòng ngổn ngang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-104.html.]
Ánh đèn trần xe nhấp nháy như một dải ngân hà buồn bã, càng khiến lòng  thêm rối bời.
Cậu  thử gọi cho bố  - như  , cả hai đều  bắt máy...
Hứa Bảo Nam nhắm nghiền mắt...
Bất chợt,  thấy hối hận vì  bỏ trốn. Rõ ràng chứng cứ rành rành  mắt. Đáng lẽ  nên giữ chú Tiền , chất vấn ông  tại   đối xử với  như .
  sợ   những lời tàn nhẫn, tuyệt tình từ chính  mà  từng tin tưởng.
Trong cơn bực bội,  châm một điếu thuốc, thò tay  ngoài cửa sổ...
Có lẽ vì những ngày dùng thuốc,  thấy buồn ngủ kinh khủng...
"Mau rời khỏi đây..."
"Đừng ngủ ở đây..."
"Đi mau..."
"Tỉnh  ..."
Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo chạm  tay .
Hứa Bảo Nam giật  tỉnh giấc.
Cậu  thẳng dậy,  quanh quất, nhận  con đường vẫn vắng hoe.
Nhìn đồng hồ,  đến giờ  học , chẳng lẽ   ngủ quên?
Ngay lúc đó, một chiếc xe buýt rẽ  góc đường, tiến đến trạm.
Cậu kinh ngạc  cánh cửa xe mở , một cô gái thanh khiết như hoa bách hợp bước xuống—
Chỉ  một  cô đơn độc.
"Nhược Linh!" Ánh mắt   bừng sáng, ngay khi nhận  đó là cô,   lao đến chỗ cô.
Cô gái  đầu .
Không    ảo giác ,   thấy Bạch Nhược Linh hôm nay  hơn thường lệ. Vẻ  của cô mong manh, hư ảo, như bọt biển, như một giấc mơ  dễ tan vỡ.
Cậu  nở nụ ,  giấu nổi sự vui mừng: "Nhược Linh, thật may mắn khi gặp  , nếu  tớ  nghĩ  đang lạc trong mơ. Đường phố vắng tanh,  một bóng ."
"Ừ, tớ cũng thấy lạ." Bạch Nhược Linh đáp, giọng điệu bình thản,  chút gợn sóng, dường như cô  hề thấy điều gì kỳ lạ.
Chính sự bình thản   khiến Hứa Bảo Nam  cảm giác gần gũi, như thể họ là bạn bè  thiết đang trò chuyện.
Cậu  vui vẻ bước theo cô: "Sao trường học cũng vắng vẻ thế ? Hôm nay  nghỉ ?"
"Tớ cũng  ."
Hiếm khi  cơ hội ở riêng với cô,  thấy thái độ cô  quá lạnh lùng, Hứa Bảo Nam   bỏ lỡ, bèn hỏi: "Hôm qua tớ  ốm,  đến lớp . Mấy bạn   còn bắt nạt  ?"
Bạch Nhược Linh   , nở nụ  dịu dàng, khó đoán: "Bây giờ họ  dám nữa."