"Vậy thì  . Tớ  cảnh cáo họ  mà..."
Trước đây,   sẽ  bao giờ hạ   những lời .  giờ đây,   sẵn sàng   thứ để Bạch Nhược Linh  cái  khác về , như thể đang dâng hiến một báu vật quý giá.
"..."
Đáng tiếc,   vẫn  nhận  phản hồi từ cô.
Sự nhiệt tình của   tan biến như một tiếng thở dài vô hình.
Hứa Bảo Nam cảm thấy lúng túng, đành kiên trì hỏi: "Diệp Tinh Du  còn  phiền  ?"
Cô dừng bước,      với ánh mắt kỳ lạ.
Từ đường lớn đến cổng trường là một con dốc ngắn. Lúc , Bạch Nhược Linh   dốc,    với vẻ xa cách.
"Sao ..." Cậu  chột .
Dù ánh mắt cô lạnh lùng, tim  vẫn đập loạn nhịp.
Cậu  thật sự thích cô...
Bạch Nhược Linh chậm rãi : "Diệp Tinh Du  ốm, sốt cao nên nghỉ học. ...  lấy tư cách gì để bảo vệ tớ? Nếu  chỉ đang so đo, thì  còn tệ hơn thế."
Cậu  cứng họng, lắp bắp: "Được, , tớ tệ hơn. Nên tớ   gì đó... để  bớt giận." Cậu  lẩm bẩm: "Sao   thế? Lần ...  còn thấy tớ  mà?"
Cậu  tưởng rằng họ  hòa hoãn.
"Cậu nghĩ tớ dễ dàng bỏ qua  ? Hay  cho rằng những gì   ,  ,  thể xem như  từng xảy ?" Cô  chậm rãi: "Cậu nên suy nghĩ kỹ  khi trả lời."
Cậu   hổ,   cứng đờ.
Một lúc ,   mới : "Tớ... tớ hiểu. Tớ học dở, văn tệ,    gì cho  vui.    đúng, tớ sai . Nên tớ mong  tha thứ..."
Bạch Nhược Linh nghiêng đầu, mỉa mai: "Nghe   như thật lòng hối hận ."
"Tớ thật sự hối hận!" Cậu  vội vàng giải thích: "Nghĩ , tớ chỉ  mắng  ngu ngốc... Tớ xin ,  đây tớ kiêu ngạo, ngốc nghếch... Đến xin  cũng vụng về. Cậu  tớ nên  gì , chỉ cần tớ  , tớ sẽ !"
Bạch Nhược Linh   , tò mò.
Giọng điệu Hứa Bảo Nam  vẻ thật lòng...
Cô cúi đầu suy nghĩ   khẽ: "Nếu  thật lòng, tớ sẽ vui."
"?!" Cậu  ngẩng đầu, mắt sáng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-105.html.]
Cô như một nữ thần tĩnh lặng, khuôn mặt trắng ngần  chút biểu cảm, giọng  dịu dàng: "Nếu  thật sự  tớ tha thứ, thật sự hối hận, tớ sẽ tha thứ cho . Dù , ghét bỏ quá nhiều  cùng lúc cũng là một sự tra tấn. Không  , tớ sẽ thấy dễ chịu hơn."
"Vậy...  tha thứ cho tớ  ?" Cậu   tin  tai .
Cô  ,   gì, tiếp tục bước về phía khu giảng đường.
Hứa Bảo Nam coi đó là sự đồng ý ngầm.
Cậu  vui mừng khôn xiết, suýt nữa bật .
Cậu  bắt đầu học cách đặt   vị trí  khác - nếu ai đó đối xử với   như , dù họ  xin ,   cũng sẽ  bao giờ tha thứ, thậm chí sẽ tìm cách trả thù.  Bạch Nhược Linh  thực sự tha thứ cho  .
Hóa , sự khoan dung mang  niềm vui lớn đến .
Thảo nào    khoan dung là một đức tính !
Cậu  càng yêu Nhược Linh hơn!
 trong niềm vui sướng,    nhận  bầu trời  tối sầm từ lúc nào.
Bạch Nhược Linh hỏi: "Cậu   Linh Mẫn ?"
Cậu  ngạc nhiên: "Hả? Sao đột nhiên hỏi về cô ?"
"Tớ cần   thứ về cô . Tớ sẽ  cảm kích nếu  kể cho tớ những gì  ."
"Cậu đừng nghĩ tớ bắt nạt Linh Mẫn nhé? Chuyện đó  liên quan đến tớ. Cô    chút nổi bật nào. Nếu   mấy   thỉnh thoảng trêu chọc, tớ cũng  nhớ lớp    như ."
"Đó   là trêu chọc..." Bạch Nhược Linh nén giận,    thêm với  : "Thôi bỏ . Vậy ai là  trêu chọc cô ?"
"Mộ Linh Nhi và Sơn Du.  tớ  rõ nguyên nhân cụ thể. Linh Mẫn như  vô hình . Ngày nào cô  cũng gửi thư cho  yêu qua mạng. Mấy   còn đồn cô  ... vượt quá giới hạn với  đó..."
"Hả?" Cô ngạc nhiên hỏi: "Sao họ   chuyện đó?"
"Họ cướp điện thoại của cô  để xem. Lúc đó cả lớp đều ..."
Bạch Nhược Linh  thể hình dung  cảnh tượng đó.
Cô còn   gì   họ tung tin đồn nhảm nhí đến mức  chịu nổi. Nếu Linh Mẫn thật sự  , chắc chắn cô  còn khổ sở hơn nhiều.
"Rốt cuộc các    để  gì..." Cô thở dài,  giấu  sự chán ghét: "Dù cô    gì với ai, cũng  ảnh hưởng đến các ?"
"Tớ   !" Cậu  xua tay: "Tớ  từng động đến cô ."
"Vậy còn Sơn Du thì ? Có   với tớ, năm đó Sơn Du cũng  bắt nạt. Tại  các   bắt nạt  ?"
Hứa Bảo Nam gãi đầu, ngại ngùng  dối: "Ờm...  ...   kỳ lạ lắm, cứ nịnh nọt  . Bọn tớ  thử xem, nếu chửi mắng  ,    còn nịnh nọt  ..."