Hứa Bảo Nam dừng , thở dài: "Thôi  . Tớ    thích chuyện . Sau  tớ sẽ  bắt nạt ai nữa. Tớ hứa,  ?"
Bạch Nhược Linh    với ánh mắt phức tạp: "Có khi nào... cái kiểu nịnh nọt mà  , chỉ là vì Sơn Du mới chuyển trường,  hòa nhập với lớp ?"
"Chắc .  cái vẻ mặt giả tạo của   khó chịu lắm."
Bạch Nhược Linh đành bỏ cuộc.
Không còn gì để  nữa.
Trong lúc  chuyện, họ  đến khu giảng đường.
Vừa bước  tầng một, Hứa Bảo Nam kinh ngạc: "Phía bắc , cái gì  tường ? Ghê quá..."
Không cần   , Bạch Nhược Linh cũng  thấy. Trên bức tường trắng tinh, giờ đầy những chất nhầy đen sì. Chất nhầy như từ trong tường chảy , vẫn đang chậm rãi lan rộng.
Cô chợt nhớ đến chất nhầy chảy  từ khe cửa sổ... Mới một ngày mà  lan rộng thế  ?
Tim cô đập mạnh, cô đưa tay lên ngực.
Cô ngước  lên, thấy một thứ gì đó như nấm mốc đen đang lan rộng từ cầu thang tối tăm. Chất nhầy đen đỏ chảy  từ nấm mốc. Dưới đất  vài vũng nước nhớp nháp.
"Hôi quá. Chắc ống nước nhà vệ sinh  vỡ..." Hứa Bảo Nam bịt mũi,  xuống chân: "Thảo nào  ai đến. Trường cũng  xử lý."
Cậu   than phiền  theo Bạch Nhược Linh  lớp,  giật  kinh hãi.
Cả lớp đang  ngay ngắn ở đó!
 kỳ lạ là  ai  chuyện,  ai đùa giỡn. Tất cả đều  im  bàn, bất động.
 Bạch Nhược Linh  hề ngạc nhiên, cô vẫn  xuống chỗ của .
"Mẹ ơi... Chuyện gì thế ... Đáng sợ quá..." Hứa Bảo Nam  xuống,  quanh: "Ngủ bù ? Tớ tưởng hôm nay  nghỉ. Ai ngờ cả lớp đều ở đây."
Bạch Nhược Linh nghiêng đầu, như  với  ,  như  với  : "Có lẽ họ sợ chúng ,  dám ngẩng đầu, sợ thấy gì đó đáng sợ."
"Cậu  ... tớ nổi hết cả da gà." Hứa Bảo Nam  gượng, xoa xoa tay, lòng bất an. Rồi   nghiêng  đẩy  bên cạnh: "Này, Cá Tạp,  các   giả vờ ngủ?"
Thiếu niên đầu trọc tức giận, ấp úng: "Đừng, đừng động  tớ. Tớ buồn ngủ lắm..."
"Đừng  giả vờ! Ngồi thẳng lên!" Cậu  đá  ghế  .
Chu Nam Vũ mới động đậy, chậm rãi  thẳng, nhưng mắt vẫn dán chặt  bàn.
Hứa Bảo Nam, với bản tính  ấm, lập tức  lệnh: " , Nhược Linh đang hỏi chuyện về Linh Mẫn. Không   thích bắt nạt cô  nhất ? Kể hết cho Nhược Linh  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-106.html.]
Chu Nam Vũ run rẩy: "Đại ca, chuyện đó lâu lắm ."
"Nói mau! Lề mề cái gì!" Cậu  lạnh lùng.
Bạch Nhược Linh im lặng quan sát,  ngăn cản.
Chu Nam Vũ cầu xin,  cúi đầu lẩm bẩm: "Tớ  nhớ rõ lắm. Tớ chỉ  cô    một diễn đàn, tên là... Hoa Bỉ Ngạn. Bạn trai cô  cũng quen ở đó. Anh   lắm, còn mua album của Tuế Đồng Đồng cho cô . Chắc vì  mà cô ... ngủ với  ... Gia đình cô  khó khăn, chỉ  ông nội chăm sóc, mà ông  cũng chỉ thuộc diện hộ nghèo... Thật , thầy chủ nhiệm  rõ nhất. Lúc đó cảnh sát  đến hỏi thầy... Các   thể hỏi thầy..."
"Chỉ   thôi ?" Bạch Nhược Linh  cúi ,  thẳng  mặt  : "Còn gì nữa ? Ví dụ như  khi cô  mất tích,  chuyện gì xảy ?"
Chu Nam Vũ liếc cô, rụt  ,  đột nhiên bật , như sợ hãi cô, nhưng  dám   mắt cô.
"Khóc cái gì!" Hứa Bảo Nam mất kiên nhẫn, nheo mắt: "Mau ! Đừng để tớ đạp !"
Chu Nam Vũ khó khăn : "Ông nội cô  mất..."
Bạch Nhược Linh nheo mắt: "Liên quan gì đến các ?"
"Không,  liên quan..."
"Vẻ mặt   giống ." Cô tiếc nuối: "Sao   thật?"
"Ông nội cô   bệnh tim... Tụi tớ  . Tớ và Con Gián  lòng , chỉ là...   cho ông , cháu gái ông  chuyện , bảo ông quản cho ..."
Lục Hoài An phía  cũng run rẩy,  rung cả bàn ghế.
Hứa Bảo Nam  rõ bản chất hai  , hiểu " cho"  chỉ đơn giản là "". Cậu  thấy ghê tởm:
"Mẹ kiếp. Sao lúc đó các   ? Vậy là ông nội cô   hai  tức c.h.ế.t đúng ?"
"Tụi tớ   ông   bệnh tim... Ông  xui xẻo thôi!" Chu Nam Vũ nức nở: "Tụi tớ cũng thấy xui xẻo..."
Bạch Nhược Linh hỏi tiếp: "Thầy chủ nhiệm   chuyện  ?"
"Biết."
"Thầy   gì ?"
"Thầy bảo tụi tớ đừng  linh tinh, coi như   gì. Dù  cũng   camera  gì cả..."
Cô  thẳng dậy: "Vậy  chuyện đó, Linh Mẫn mất tích luôn..."
"..." Chu Nam Vũ lúng túng đáp: "Tụi tớ tưởng cô  tự tử..."
"Tại ?" Bạch Nhược Linh nắm bắt điểm bất thường trong lời  của  : "Dù cô  biến mất,   cũng chỉ nghĩ là bỏ nhà  thôi. Sao các   nghĩ cô  tự tử?"
Chu Nam Vũ hoảng sợ,  quanh, như mong ai đó cứu   khỏi "thẩm vấn".