vẫn úp mặt xuống bàn, bất động. Chỉ  Hứa Bảo Nam  cạnh  , như hổ rình mồi. Cậu  buộc  :
"Bởi vì... Hoa Bỉ Ngạn là trang web tự tử..."
Bạch Nhược Linh im lặng...
Hóa  là ...
Linh Mẫn từng  ý định tự tử...
Thảo nào...
"Các    bạn trai cô  tên gì ?"
"Không ... Thầy chủ nhiệm  rõ nhất. Cậu  thể hỏi thầy... Xin , tha cho tớ . Xin ..."
Nói xong, Chu Nam Vũ  gục đầu xuống, vùi mặt  tay.
Hứa Bảo Nam    với vẻ ghét bỏ,  hiểu  Chu Nam Vũ  sợ hãi đến thế.
Cậu   đá   nữa,  sang hỏi Bạch Nhược Linh: "Cậu   hỏi Con Gián nữa ?"
Cô lắc đầu: "Những gì tớ cần , tớ   ." Rồi cô  quanh lớp: "Thật đáng tiếc. Chuyện như  xảy , mà chẳng ai ngăn cản."
 đám  giấy vẫn giả vờ điếc.
 lúc đó, thầy chủ nhiệm bước ,  lưng là một  giấy đeo kính lão.
Thầy chủ nhiệm : "Hứa Bảo Nam, em  đây. Người nhà em đến tìm."
Sắc mặt Hứa Bảo Nam lập tức  đổi. Những hình ảnh buổi sáng hiện lên trong đầu .
Cậu   ngờ chú Tiền  dám đến trường.
Cơn giận dữ bùng lên, Hứa Bảo Nam quyết định xem ông   gì!
Cậu  bước , cúi xuống   đàn ông nhỏ bé, lạnh lùng hỏi: "Chú Tiền, ông đến đây  gì?"
Chú Tiền nhỏ giọng : "Cậu chủ,  về nhà với  . Cậu vẫn  khỏe hẳn..."
Thầy chủ nhiệm cũng phụ họa: "Bạn Hứa, nếu  khỏe, em  cần vội đến trường ."
"  thấy  bệnh." Cậu  dừng ,   cãi  với chú Tiền  mặt Bạch Nhược Linh, nên : "Thôi ,  ngoài  chuyện!"
Nói xong,   bước nhanh  ngoài.
Chú Tiền vội vàng cảm ơn thầy chủ nhiệm  cúi đầu  theo.
Thầy chủ nhiệm định  thì Bạch Nhược Linh , bước theo: "Thầy Quách." Nụ  cô  dịu dàng: "Em  việc  hỏi thầy."
Trong hành lang, tường bong tróc, lộ  thứ đen đỏ nhớp nháp. Như thể xác c.h.ế.t lột lớp da mốc meo, lộ  cơ bắp và gân cốt phân hủy.
Văn phòng thầy giáo cũng  khác mấy. Cửa sổ dính đầy chất nhầy đen, khiến căn phòng tối tăm hơn.
Toàn bộ trường học như một con quái vật khổng lồ nhiễm độc, nội tạng thối rữa và m.á.u đang rỉ .
"Nếu em đến hỏi chuyện Linh Mẫn, câu trả lời của  vẫn là   gì." Quách Tuấn Trần  tại chỗ, nghiêm mặt.
Bạch Nhược Linh nghiêng , tựa  bàn ông .
Miệng  giấy giật giật, tức giận nhưng  dám .
Cô khoanh tay, giữ vẻ khinh thường, thở dài: "Trường học hiếm khi yên tĩnh thế ."
"Bạn Bạch, nếu   gì, mời em về lớp." Quách Tuấn Trần lạnh lùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-107.html.]
"Về lớp  gì? Giáo viên  đến,   tiết. Chẳng lẽ học tiếng Anh cả ngày?"
"  lệnh cho em—"
Cô cắt lời ông : "Thầy Quách, Lục Hoài An và Chu Nam Vũ  chuyện Linh Mẫn  bạn trai, khiến ông nội cô  tức giận mà chết. Thầy  chuyện ,   báo cảnh sát?"
"Bạch Nhược Linh, đừng quá đáng!"
"Ồ, em quá đáng thì ?" Cô cầm cốc nước  bàn,  nước  nâu bên trong.
Nước  để lâu,  lớp váng dầu mỏng.
Một giây , cô đổ cốc  lên đầu Quách Tuấn Trần.
"A—! Bạch Nhược Linh! Em... em điên !" Người giấy hét lên,  giận  hoảng sợ lau .
Nước  nhuộm áo trắng thành màu , bẩn thỉu.
"Thầy, em mong thầy  xuống. Chúng   chuyện đàng hoàng. Nếu thầy  hợp tác..."
Cô thở dài: "Em sẽ  tức giận."
"Ngồi ." Cô dịu dàng chỉ  ghế.
Người giấy nuốt nước bọt, chậm rãi  xuống như một xác sống.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Bạn trai Linh Mẫn là ai? Thầy  mà. Nói ."
"..."
Không nhận  câu trả lời, Bạch Nhược Linh  ông  đang chống cự.
"Thầy  hợp tác,  sợ em đánh thầy nát bét ?"
Quách Tuấn Trần kinh hãi ngẩng đầu.
Cô mỉm  gật đầu: "Đừng  em . Em   đấy. Dù  các  cũng chỉ là giấy."
"Không, ! Đợi !" Ông  hoảng hốt giơ tay che  mặt.
"Nếu thầy quên, em  thể mở đầu thầy  để thầy nhớ ." Giọng cô hiền lành, ghé sát quan sát ông , lông mi dài như gai nhọn: "Thầy nghĩ kỹ xem."
Giọng thầy chủ nhiệm nghẹn ngào:
"Bạn trai em  tên Chước Khánh Giang..."
"Còn gì nữa?"
"Cậu   tặng album cho em ."
Thông tin   mới, Bạch Nhược Linh  vui. Cô túm tóc  giấy, nhẹ giọng: "Mẹ kiếp, hỏi một câu  một câu hả?"
Người giấy run rẩy: "Vì Chước Khánh Giang là chủ tiệm băng đĩa đó."
Bạch Nhược Linh bừng tỉnh: "Tiệm băng đĩa  cổng trường?! Tiệm Khánh Giang?"
" ..." Giọng  giấy khó khăn, như   bí mật cấm kỵ.
Bạch Nhược Linh buông tóc  giấy.
Ký ức mơ hồ bắt đầu ùa về...
"Chuyện  thầy  từng  với cảnh sát ?"
"Chưa..." Những đường gợn sóng tượng trưng cho nước mắt  khuôn mặt  giấy run rẩy: "Lâu như  ,  c.h.ế.t cũng c.h.ế.t ,  còn   gì nữa..."