Vẻ mặt Bạch Nhược Linh lạnh lùng: "Vậy là, từ đầu đến cuối, Thầy Quách đều  Linh Mẫn  trải qua những gì,  ông nội cô  c.h.ế.t thế nào, thậm chí  ai  thể  g.i.ế.c cô .  thầy  ."
"Tại    ?" Quách Tuấn Trần đầy oán hận, lý lẽ hùng hồn: "Chính nó  hòa nhập  với bạn bè,   kiềm chế, khiến ông nội tức chết! Ha, liên quan gì đến ?!  còn  trách nó gây rắc rối cho !"
"Thầy   hối cải..."
" chỉ  sự thật!"
Bạch Nhược Linh thở dài: "  nghĩ .  thấy thầy   vì  ông nội Linh Mẫn c.h.ế.t ,  ai  phiền thầy nữa. Thầy   dính  chuyện của một đứa trẻ  quyền  thế. Khi t.h.i t.h.ể cô   tìm thấy, thầy vẫn im lặng, sợ cảnh sát điều tra, phát hiện thầy   gì cả, ảnh hưởng đến sự nghiệp của thầy." Cô vỗ nhẹ  đầu Quách Tuấn Trần: "Thầy Quách,   đúng ?"
Khí thế của  giấy tan biến theo từng lời cô .
Bị bắt nạt,  bạn trai, ông nội chết, Linh Mẫn mất tích. Một chuỗi phản ứng dây chuyền, mà mỗi giai đoạn đều  sự thờ ơ và bao che của Quách Tuấn Trần.
Nếu ông  phản ứng ngay khi Linh Mẫn mất tích,  lẽ cô    chết.
Có lẽ với ông , cái c.h.ế.t của một học sinh  quan trọng, quan trọng là tiễn một khóa học sinh  trong yên bình.
"Người thối nát như thầy   giáo viên ..." Bạch Nhược Linh lắc đầu.
"...   quen em , quan tâm  gì?"
" cũng  ." Cô : "Chỉ là thấy thầy sợ . Nếu chuyện   liên quan,  thầy  dám ?"
Quách Tuấn Trần cứng đờ.
Ông  quên mất Bạch Nhược Linh thông minh đến mức nào.
Cô thông minh đến đáng sợ...
Chỉ sơ hở một chút, cô  nắm lấy điểm yếu.
Cô cúi , dịu dàng: "Thầy, chuyện  suýt c.h.ế.t  liên quan đến Linh Mẫn ?"
Người giấy đột ngột  đầu, góc độ đó trông quỷ dị, như cổ ông   gãy.
Sau một hồi im lặng, giọng ông  khàn khàn: "  ."
Bạch Nhược Linh  chằm chằm ông , quan sát từng  đổi nhỏ  khuôn mặt ông . Một lúc , cô  thẳng dậy.
Người giấy   dối.
"Thầy khó đối phó thật đấy." Cô vỗ nhẹ  đầu thầy giáo, như vỗ đầu một con chó: "Chỉ  giữ ,  bao che cho nhiều  như . Thầy  thăng chức  ? Hình như  ..."
"..."
"Thầy ,   thầy thất bại, sống cũng thất bại." Cô cúi , thì thầm: "Để  đoán nhé. Lúc , thầy và các bạn học dám kiêu ngạo  vì nghĩ    đây là giấc mơ cận tử của , đúng ?"
Người giấy rên rỉ sợ hãi.
"  cảm giác kỳ lạ. Nếu   đồng ý, thầy và các bạn học sẽ  rời khỏi đây . Thầy thấy cảm giác  của  đúng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-108.html.]
Những thanh tre bên trong lớp giấy phát  tiếng ma sát.
Cô tiếp tục: "Sao   gì?   đúng ?"
"Bạn Bạch... ,   hiểu em  gì..." Ông  lắp bắp: "  em  hiểu lầm sâu sắc với  và các bạn.  ban đầu,  chỉ   cho em..."
"Hiểu lầm ..." Cô : "Được , thầy  nghĩ  cũng . Thật , thầy   cũng  thôi."
Ông  ngẩng đầu.
" nhớ, ngày Nhà giáo,   vẽ một tấm thiệp tặng thầy. Thầy  vứt  thùng rác nào ? Tìm   ?" Cô : "Nếu tìm , thầy  thể ."
Thầy giáo  cô, mắt đầy hoang mang.
"Nếu  tìm , vẽ  cũng ."
Cô thản nhiên ,  vẫy tay chào, bước  ngoài.
Hứa Bảo Nam và chú Tiền trở  xe,   tỏ vẻ chống đối rõ ràng.
"Cậu chủ,    tự ý đến trường..." Chú Tiền cầm khăn tay, run rẩy lau mồ hôi, trông  yếu ớt: "Không  với  một tiếng."
Hứa Bảo Nam khoanh tay,  lạnh: "Nói với ông thì  còn sống  ?"
"Ý  là ..."
"Ý là ?! Sáng nay ông bỏ gì  bữa sáng của ?!"
Chú Tiền run lên,  chậm rãi cúi đầu: "Chỉ là thuốc cảm... Thuốc đắng,  sợ   uống..."
"Thuốc cảm? Ông dám  thẳng  mắt   !" Hứa Bảo Nam đỏ mắt, tủi  giận dữ: "Nếu là thuốc cảm,  ngày nào  cũng khó chịu? Ông... ông  g.i.ế.c  hả?"
"Không...  thể nào. Cậu chủ..." Chú Tiền hoảng hốt: "   lớn lên,  thương  nhất. Sao   chuyện đó !"
"Vậy ông  , tại !" Cậu  nức nở.
Chú Tiền há miệng,  : "Cậu chủ, mai    . Đến giờ, ...   ..."
"Ông  gì? Ông từ chức?"
"Không,   từ chức... là  ..." Ông  rơi nước mắt: "Trước khi ,  xin  một chuyện. Mai,  khi tối, dù  chuyện gì,  cũng đừng đến trường,  ? Hứa với  ."
Cậu   hiểu chú Tiền đang  gì: "Ông      chứ!"
"... quê   chút chuyện..."
"Ông lừa ai hả!" Hứa Bảo Nam hét lên: "  từng  ông nhắc đến quê nào cả!"
"Xin  . Cậu chủ,    . Vốn... vốn định ở thêm một ngày..."
Một lúc , Hứa Bảo Nam  ông , mắt đầy thất vọng.