Giọng   khàn khàn: "Vậy ông cũng  bỏ , đúng ? Ông thấy  phiền,  g.i.ế.c ,   giải thoát, đúng ?"
"Không ! Sao  bỏ  ? Không g.i.ế.c ..." Chú Tiền  lau mồ hôi,  đau khổ giải thích: "Trời sắp mưa,   thể ở ... Cậu chủ,  coi  như cháu ruột. Tin  một ,  ?"
Không khí trong xe căng thẳng. Hứa Bảo Nam tức giận.
Trời mưa thì  ở  ?!
Nói dối cũng   lý một chút chứ!
"Thôi .   hiểu ông  gì! Ông   thì .    gặp  ông." Cậu  mở cửa xe.
"Cậu chủ,   về nhà  ? Qua ngày mai thôi..."
"Chuyện của , ông đừng quan tâm."
"..." Một lúc , ông  mở cửa, bước xuống,  cạnh xe, nhỏ giọng: "Cậu chủ,    lời chút, đừng  ông chủ giận..."
" bảo ông đừng quan tâm nữa!!!" Cậu  hét lớn: "Ông    thì !"
Mười mấy giây , cửa xe đóng .
Hứa Bảo Nam lạnh lùng  trong xe.
Rồi   nhận  điều gì đó, vội vàng mở cửa, lao  ngoài.
Chú Tiền đang  về phía khu thương mại.
"Chú Tiền!!" Cậu  chạy theo, gọi lớn.
Ông   .
"... lúc nãy  giận quá, ông đừng để bụng..."
Hứa Bảo Nam bật  nức nở: "Ông đừng !"
Chú Tiền khựng , bước về phía   hai bước  dừng .
Hứa Bảo Nam thấy tia hy vọng, nghẹn ngào: "...  tin thuốc ông cho  uống là thuốc cảm.   ông   cho . Ông đừng . Ông  tiền đúng ?  sẽ tăng lương cho ông! Ông  bao nhiêu  cũng cho,  cần trả ,  ? Nếu ông , sẽ  ai quan tâm  nữa..."
Chú Tiền rơi nước mắt: "Cậu đừng  . Ngày mai ông chủ, bà chủ về..."
"  cần họ! Rốt cuộc chuyện gì xảy ? Ông  cho   ! Xin ông đấy!" Cậu  tiến lên,  lóc cầu xin: "Ông  khó khăn gì,  cho  ... Hay ông chê  tính tình  ?  sẽ  đổi mà... Ông đừng ..."
Chú Tiền đau khổ   : "Bảo Nam, xin ,    . Nghe lời , về nhà , đừng đến trường nữa..." Ông   đồng hồ: "Không kịp nữa . Trời sắp mưa. Cậu  nhớ lời ..."
Ông   ,  về phía sương mù.
"Chú Tiền!" Hứa Bảo Nam  thảm thiết: "Chú Tiền! Đừng !"
 ông   biến mất trong sương mù,   đầu .
Bạch Nhược Linh đến tầng bốn,   cửa sổ, thấy xe Hứa Bảo Nam rời trường.
Bên ngoài, bầu trời đen kịt như một gã khổng lồ đang  cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-109.html.]
Cô  ngẩn   cửa sổ.
Một lúc , chất nhầy đen chảy xuống từ khe cửa. Cô tỉnh táo ,     gì.
Cô  lớp, đóng cửa, khóa trái.
Tay cô cầm gậy bóng chày tìm  ở lớp khác.
Trong ánh sáng mờ ảo, các bạn học vẫn  sấp.
Cô : "Nằm sấp mãi   cách . Có những chuyện  đối mặt. Hôm nay là một ngày .  tìm    thể là ác linh, Hứa Bảo Nam cũng xin  . Dù     đổi  , đó cũng là khởi đầu .  đang nghĩ..."
Cô đến cạnh Lục Hoài An: "Ai  xin , sám hối ? Nói . Nếu chân thành,  sẽ tha thứ. Ai    tha ."
Lớp học im lặng.
"Lục Hoài An,    gì   ?"
Lục Hoài An  im.
Cô vươn tay , dễ dàng nắm lấy cái đầu giấy rỗng tuếch của Lục Hoài An, ép    : " đang  chuyện với  mà. Sao   lịch sự thế?"
Cậu  nhe răng trợn mắt, che đầu, chột  nhưng vẫn mạnh miệng: "...    gì sai cả. Tại    xin ..."
"Không  gì sai?" Cô    với vẻ khó hiểu.
Ngoại hình Lục Hoài An như đầu trâu mặt ngựa. Giờ thành  giấy, mắt   càng nhỏ, càng hèn mọn.
"Cậu giống hệt vẻ ngoài của ." Bạch Nhược Linh thở dài  : "Nhận sai khó  ? Nhận sai khó chịu hơn  sai ? Hay  nghĩ   dám  gì ?"
"Bạch Nhược Linh..." Cậu  nghiến răng, nước mắt chảy: "Sao  nhắm  ? Bọn họ cũng bắt nạt  mà!  chỉ  vài câu thôi.      thương ?"
"    vô nghĩa." Cô  nhẹ nhàng: " chỉ      xin  thật lòng  thôi."
"Cậu bảo bọn họ xin   ..."
Cô thở dài, mất kiên nhẫn: "Thôi ."
Chưa đợi    hết, Bạch Nhược Linh  đập đầu   xuống bàn!
"Răng rắc!"
Tiếng thanh trúc gãy vang lên! Đầu nhọn xuyên qua lớp giấy của  .
"A—!"
Cả lớp hoảng hốt  dậy,  Bạch Nhược Linh và Lục Hoài An.
Người giấy Lục Hoài An  im, thuốc đen đỏ lẫn trắng vàng chảy  từ mép giấy, loang lổ  bàn.
Bạch Nhược Linh vuốt  tóc.
Lục Hoài An sợ hãi, hét lên: "Bạch Nhược Linh, ...   gì ?    chuyện Linh Mẫn  mà? Sao   tha cho ?"
"Hả?" Cô  ngạc nhiên: "  sẽ tha cho các  ? Chuyện Linh Mẫn liên quan gì đến ?"
Lục Hoài An câm nín.