Mọi  đều  tiếng Anh của Bạch Nhược Linh  . Trong tiết học , cô  thầy khen vì  thuộc trôi chảy, và Mộ Linh Nhi thì  phục. Lúc đó, cô   chủ động đề nghị  “thi đấu” với Nhược Linh.
“Linh Nhi,  em   .”
Giọng giáo viên chủ nhiệm đầy khích lệ, ánh mắt  Mộ Linh Nhi tràn ngập kỳ vọng.
Phần bài  hôm nay là một đoạn dài hơn một nghìn chữ. Thầy chia đôi, để Linh Nhi  phần đầu.
Mộ Linh Nhi vội  lên. Tối qua,  khi  xong bài tập, cô  cố thức đến nửa đêm để học thuộc.
 khi bắt đầu , từng câu chữ vẫn vấp váp, ngắc ngứ. Giọng cô  nhỏ dần, càng  càng lắp bắp.
Cả lớp  ai dám , nhưng ai cũng  cảm giác... giống như đang cùng   táo bón tập thể, tâm trạng căng cứng như dây đàn.
Giáo viên chủ nhiệm cũng căng thẳng, mồ hôi rịn  trán, ánh mắt luôn hướng về học sinh mà ông  yêu thích. Cuối cùng, ông  dựa  thìa chè đậu xanh để giúp  nuốt trôi đoạn  thuộc đau khổ .
Sau một hồi dài như cả tiết học, Mộ Linh Nhi cũng  xong.
Phần   giao cho Bạch Nhược Linh.
Cô  dậy, giọng  trong trẻo, nhịp điệu rõ ràng, từng từ từng câu trôi chảy như nước chảy mây trôi. Một mạch đến hết.
Lúc cô  xuống,  khí trong lớp như  thở phào. Rất nhiều … thậm chí  hiểu tại   thấy nhẹ nhõm đến thế.
Có lẽ, khi  giỏi thật sự thể hiện thực lực, thì việc công nhận họ  dễ chịu hơn là cố gắng phủ nhận.
… ánh mắt các bạn học  , trong lòng họ vẫn  giấu  chút hụt hẫng mơ hồ.
Họ   rằng, thật  Bạch Nhược Linh  sớm đoán  kết quả hôm nay.
Bởi vì ai từng học thuộc lòng đều , khi ôn tập,   thường lặp  lặp  đoạn đầu – như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế. Nên phần đầu bài luôn dễ nhớ hơn.
Cô  rõ điều đó. Và cũng tin rằng giáo viên chủ nhiệm,  thường xuyên kiểm tra học thuộc, chắc chắn cũng .
Vì thế,  khi  bài xong, cô chỉ cần chậm rãi học thuộc phần . So với việc  học cả đoạn dài, còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cô  đánh cược: giáo viên chủ nhiệm chắc chắn sẽ thiên vị Mộ Linh Nhi và phân cho cô  phần đầu dễ hơn.
Và cô  đúng.
“Được , học thuộc  lắm. Ngồi xuống .”
Giọng thầy   khích lệ, cũng   vẻ gì là hài lòng.
Bạch Nhược Linh thản nhiên  xuống, gương mặt  biểu cảm.
Con  mà, đúng là chẳng khó đoán chút nào.
Mộ Linh Nhi thì thất vọng thấy rõ. Cô   thức đến tận đêm khuya để học thuộc  học thuộc  – kết quả  vẫn  soán ngôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-11.html.]
Dù chẳng ai  , nhưng đối với cô , đó là một thất bại ê chề.
Sơn Du nhẹ nhàng  sang, thì thầm an ủi bằng giọng dịu dàng như gió lướt.
Bạch Nhược Linh vẫn  yên, như một mỹ nhân sứ — tĩnh lặng, lạnh lẽo,  vỡ nhưng cũng chẳng mềm.
Giờ đây, cô  chấp nhận một sự thật:
Mộ Linh Nhi —  thích cô.
Không cần lý do,  cần kịch bản phức tạp. Chỉ đơn giản là ghét.
 Mộ Linh Nhi    tự hạ thấp  bằng việc trực tiếp  mặt châm chọc  đấu đá — đó là cách hành xử của những nữ phụ rẻ tiền trong các bộ phim thần tượng.
Cô   giữ vai chính. Vì ,  vì trực tiếp đối đầu, cô  chọn cạnh tranh học tập. Một con đường "cao thượng" hơn.
Thế mà... mới chỉ là một trận  thuộc lòng thôi mà  rơi nước mắt.
Bạch Nhược Linh nghĩ, nếu cô đoán  sai, thì   lời cay nghiệt  Mộ Linh Nhi sẽ là Sơn Du.
Quả nhiên.
Tiết học  kết thúc, giáo viên chủ nhiệm   khỏi cửa, Sơn Du    , ánh mắt đầy hằn học, giọng  the thé vang lên:
“Có một   đúng là    hổ!”
Giọng mắng của Sơn Du the thé, hăng hái như một bà cô chợ búa  quá quen với việc khẩu chiến. Cách cô  b.ắ.n  từng câu chữ khiến  đối diện  cách nào đỡ nổi —   vì lý lẽ, mà vì... quá ồn ào.
Bạch Nhược Linh chỉ cúi đầu.
Máu nóng của cô, nếu  bùng lên, cũng  nhanh chóng nguội lạnh. Tiết thể dục  là một  bộc phát hiếm hoi, còn lúc  — cô chọn nhẫn nhịn.
Né thị phi. Tránh va chạm.
 chính sự im lặng   khiến Sơn Du càng thêm đắc ý, khí thế như  bơm căng.
“  sớm   bộ mặt thật của  !” – Cô  gào lên. “Cậu  rõ Linh Nhi thích Hứa Bảo Nam mà vẫn mặt dày quyến rũ  !”
Bạch Nhược Linh vẫn  đáp.
Trong lòng   kinh ngạc.
Thích Hứa Bảo Nam ư? Cô mới  chuyện . Từ  đến nay, phần lớn năng lượng của cô chỉ dành để... co đầu rụt cổ mà sống qua ngày.
“Cậu tưởng cho   chép bài thi thử thì   sẽ thích  ? Cậu    đấy! Rằng  cực kỳ buồn nôn!”
Sơn Du tiếp tục gào.
“Còn bày đặt tết tóc giống Linh Nhi!”