"Đã muộn . Hối hận  xin , cũng vô ích." Giọng cô mang theo chút mỉa mai, chút buồn bã. Cô quét mắt  quanh lớp: " luôn cảm thấy, các    điều gì đó khiến  khó chịu, nhưng   thể nhớ ..."
Kéo mũ áo mưa lên, cô  nhạt: "   cả.  sắp nhớ  ." Rồi cô từ từ vung gậy bóng chày, giáng một đòn chí mạng  đầu Chu Nam Vũ. Máu đỏ b.ắ.n tung tóe lên tường.
"Á!"
"Á!"
Lấy chỗ  của Chu Nam Vũ  trung tâm, đám  giấy hoảng loạn lùi , như thủy triều rút lui. Chúng gào thét điên cuồng, lao đến đập cửa sổ, cố gắng thoát .
Trong tiếng  thảm thiết, Bạch Nhược Linh nở một nụ  dịu dàng:
"Các bạn học,  là Bạch Nhược Linh. Chúng   quen  nhé?"
Người giấy  thể rơi lệ.
Người giấy cũng  thể đổ máu.
Máu  giấy lặng lẽ tràn  theo khe cửa.
--- Trên cửa sổ, những dấu tay đỏ tươi chồng chất, như những chiếc lá mùa thu rực rỡ, lẫn với những mảnh giấy vụn của ai đó.
Ban đầu, lớp học còn vang vọng tiếng gào thét của  giấy, như tiếng quỷ  trong hành lang trống trải.  dần dần, tiếng hét yếu ớt, chỉ còn  sự im lặng c.h.ế.t chóc.
"Két..."
Cửa lớp học  mở . Bạch Nhược Linh bước  từ bóng tối đẫm máu.
Vạt áo mưa đen của cô nhỏ giọt chất lỏng đỏ tươi.
"Hừ..." Cô thở nhẹ. Khi bước  khỏi lớp, đế giày của cô vẫn còn vương máu.
"Loảng xoảng!"
Cô ném chiếc gậy bóng chày dính m.á.u xuống đất,  tháo chiếc áo mưa đen, vứt nó bên cạnh cửa lớp học.
Dưới ánh nắng, cô vẫn là thiếu nữ trong chiếc váy trắng tinh khôi.
Cô lục lọi trong túi, lấy  một chiếc khăn giấy, tỉ mỉ lau  vết m.á.u  tay.
Từng ngón tay, từng kẽ móng, cô lau sạch sẽ,  bỏ sót một chi tiết nào. Sau đó, cô   tấm kính cửa sổ, lau  vết m.á.u còn vương  má.
Chiếc khăn giấy dính m.á.u  cô vứt  bên cạnh cửa lớp học.
Nhịp tim cô vẫn còn đập nhanh, dư âm của hành động  , nhưng cô  cảm thấy khó chịu.
Cô  lặng lẽ trong hành lang một lúc,  nhận  điện thoại đang reo liên tục.
Là Diệp Tinh Du.
"Nhược Linh! Cậu   ? Sao giờ mới  máy? Tớ lo c.h.ế.t  !"
Hôm qua,  khi uống thuốc Liễu Thiên Nghi kê,  ngủ say như chết. Khi tỉnh dậy, Bạch Nhược Linh  biến mất.
"Tớ đến trường học." Giọng cô vang vọng trong hành lang vắng vẻ: "Thấy  ngủ say,   thương, tớ   đánh thức . Chị Thiên Nghi ,  thương  ngủ nhiều mới mau lành."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-111.html.]
"Tớ đang mơ  mà! Ai ngờ   bỏ ! Sao  dám  một ? Chờ tớ một chút, xe buýt đến ... Tớ sẽ đến tìm ! Bên ngoài giờ    một bóng  giấy, nguy hiểm lắm!"
"Ừ. Vậy gặp  ở cổng trường nhé. Tớ  chuyện quan trọng  ." Giọng cô hào hứng hơn: "Thầy chủ nhiệm , bạn trai Linh Mẫn là chủ cửa hàng băng đĩa Khánh Giang! Họ quen  qua trang web tự sát! Tớ nghi ngờ gã   vấn đề. Lần  chúng   gặp ,   thử  xem!"
"Được. Tớ sẽ đến.    đợi tớ, đừng tự ý hành động."
Diệp Tinh Du vô cùng lo lắng.
Nhược Linh yếu đuối như ,  dám đến trường một ? Nếu gặp ác linh thì...
Nghĩ đến đó,   thấy nghẹt thở.
Trước cổng trường, Diệp Tinh Du thấy Bạch Nhược Linh đang   ghế đá.
Cô cầm khăn giấy, cẩn thận lau giày.
"Cậu giẫm  cái gì ?" Cậu  thấy vết đỏ  khăn giấy.
Cô ngẩng đầu : "Không  ai đổ sơn trong trường, tớ  cẩn thận giẫm ." Cô hỏi : "Cậu thấy đỡ hơn ?"
"Không  lắm..."
"Hả? Khó chịu ?"
Cậu nghiêng đầu, trợn mắt: "Tớ  biến thành cương thi! Muốn ăn não !"
"Đi chỗ khác!" Bạch Nhược Linh đẩy đầu  , bật : "Tớ lo cho ,  còn đùa."
Lúc   mới trở  bình thường,  : "Sợ  đợi lâu nên chán... Cậu  gặp chuyện gì nguy hiểm chứ?"
"Không ." Cô  dịu dàng: "Tớ trông  giống gặp nguy hiểm ? Nếu  chuyện, tớ cũng sẽ  giấu ."
Diệp Tinh Du thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tinh Du tin tưởng Bạch Nhược Linh tuyệt đối. Bởi lẽ, cô là   dối sẽ đỏ mặt.
"Khoan , vẫn còn vết bẩn." Cậu cầm lấy tờ giấy, quỳ xuống, cẩn thận lau sạch giày cho cô.
Bạch Nhược Linh ngạc nhiên, mặt đỏ bừng, nhưng  rụt chân .
"Xong . Sạch bóng." Cậu ngẩng đầu,  với cô.
Nụ  của  xua tan mây mù, vài tia nắng len lỏi chiếu xuống.
Bạch Nhược Linh thầm nghĩ, nụ  của Diệp Tinh Du thật ...
"Chúng  đến cửa hàng băng đĩa thôi..." Cô vội vàng  dậy, ngại ngùng  .
"Ừ. Cậu   tớ cho an ."
Lần , cửa hàng băng đĩa vắng tanh,  một bóng  giấy.
Hai  kinh hãi khi thấy một sinh vật sống sờ sờ   quầy thu ngân.
Một thanh niên  hai mươi tuổi, tóc đen dài ngang vai, vẻ ngoài  chút tuấn tú, nhưng  toát lên vẻ mệt mỏi và u ám. Gã mặc áo len xanh da trời và quần jean, ngậm điếu t.h.u.ố.c lá điện tử.