Câu Truyện Của Cừu - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-04-02 12:49:09
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gã liếc hai học sinh với ánh mắt hờ hững, tiếp tục nhả khói.

Dáng cao gầy , trùng khớp với hình ảnh trong ký ức mơ hồ của Bạch Nhược Linh. Cô nhận ngay—

Gã đàn ông , chính là Chước Khánh Giang.

chắc chắn vấn đề!

Nếu thấy giấy, lẽ gã trốn thoát.

Bạch Nhược Linh và Diệp Tinh Du ngờ, ngay cạnh trường học, nơi họ qua mỗi ngày, một bán sinh linh ẩn náu lâu đến !

Nếu Chước Khánh Giang là ác linh, gã là một kẻ cực kỳ xảo quyệt!

Hai tách , giả vờ xem hàng, nhưng mắt rời khỏi Chước Khánh Giang.

đang ở trạng thái nào?

nhận sự bất thường của thế giới ?

Bạch Nhược Linh căng thẳng cúi đầu, cố gắng quá lộ liễu.

Chiếc loa trong cửa hàng phát bài hát "Con cừu đen" từ album "Lễ hiến tế của động vật" của Tuế Đồng Đồng:

"Đêm hận thù chiếm lấy,

Sân khấu chỉ còn đơn độc,

Trong bóng tối, khuôn mặt ,

Là con cừu trắng.

Bùn lầy chân,

Tuyết rơi cô độc.

Trong im lặng, họ thì thầm,

Nhìn kìa, con cừu trắng.

Con cừu trắng,

Lạc lõng giữa thế giới.

Chạy trốn,

Và tự chữa lành.

Mỉm ,

Và tuyệt vọng.

Vết thương lành ,

Máu đông thành sẹo.

Tiếng chuông vang lên, khuôn mặt ,

Là con cừu đen.

Sợ gương,

Sợ cởi bỏ mặt nạ,

Trong đám đông, họ bàn tán,

Nhìn kìa, con cừu đen.

Con cừu đen,

Quá giống với thế giới.

Vui mừng,

Và lạc lối.

Tiến về phía ,

Và mắc kẹt trong nỗi buồn."

Bạch Nhược Linh bài hát nhiều , nhưng cô ngửi thấy mùi khói nồng nặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-112.html.]

Cô giật

Chước Khánh Giang cô, nụ kỳ lạ môi.

Sao gã di chuyển im lặng đến ?

"Em gái, tìm album nào? Anh giúp cho." Giọng gã thì thầm, như đang chia sẻ bí mật, mang theo tiếng rít khó chịu.

Bạch Nhược Linh thấy một vết đỏ thẫm áo len xanh của gã, hình trái tim...

Như vết m.á.u khô từ lâu.

chằm chằm vết máu, lắp bắp tên Tuế Đồng Đồng.

"Thích A Ngạn, em gu đấy. Album của ở đây..." Gã chỉ một kệ đĩa, mắt cô, lỗ mãng trêu ghẹo: "Em gái, em lắm. Vừa thấy em, tim đập mạnh... Hình như chúng gặp , đúng ?"

Giọng gã lạnh lẽo, như dòng nước băng giá thấm phổi.

Bạch Nhược Linh rùng , một nỗi sợ hãi lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể.

khi cô kịp gì, Diệp Tinh Du kéo mạnh Chước Khánh Giang !

"Anh cái gì !" Diệp Tinh Du chắn mặt gã, vẻ mặt tối sầm, như con ch.ó dữ bảo vệ miếng ăn: "Nói chuyện thôi mà, cần gì áp sát như ? Không mùi t.h.u.ố.c lá kinh khủng lắm hả?!"

Chước Khánh Giang hề tức giận, gã mỉm khó lường, dựa kệ hàng, hỏi: "Cậu em, đây là bạn gái ?"

Bạch Nhược Linh thấy chút ý nào trong mắt gã.

"Không liên quan đến ." Diệp Tinh Du đỏ mặt, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Gã nhún vai, khẩy, chậm rãi về quầy thu ngân.

"Chúng ... thôi..." Cô kéo tay áo Diệp Tinh Du.

Diệp Tinh Du nhận sự sợ hãi của Bạch Nhược Linh...

"Ừ, thôi." Cậu nắm tay cô.

Nếu Chước Khánh Giang là ác linh, đối đầu trực tiếp lúc là ý . Họ cần báo cho Trương Bân. Dù ông cũng súng.

"Này, mua album nữa ?" Chước Khánh Giang hỏi.

" quên mang tiền. Mai ..." Bạch Nhược Linh vội kéo Diệp Tinh Du chạy ngoài.

Như khi, xe buýt đến trạm đúng giờ.

Cửa xe mở , vẻ mặt tài xế hoang mang sợ hãi.

Đó là ông chú tài xế vẫn còn sống.

Có lẽ giấy lái xe biến mất .

"..." Cô và Diệp Tinh Du im lặng quẹt thẻ, tên tài xế.

"Cháu gái..." Trác Dương Hào ngập ngừng cô: "Cháu... học thấy bạn cháu ?"

ông hỏi . Vì đường phố vắng tanh, một bóng .

Diệp Tinh Du, khẽ: "Chúng nên đánh thức ông ."

Dù họ cố ý, ông cũng sẽ nhận điều bất thường và tỉnh .

Diệp Tinh Du gật đầu.

Trác Dương Hào hỏi : "Cháu gái, cháu chú ? Bên ngoài kỳ lạ lắm."

ông : "Chú ơi, kỳ lạ gì , chúng sắp c.h.ế.t ."

"Cái gì?" Trác Dương Hào mắng cô bậy, nhưng ông như dội nước lạnh, rùng .

Ông run rẩy, nên lời.

"Chú ơi, chở chúng cháu về nhà ."

Một lúc , xe buýt mới lăn bánh, chạy qua thành phố xám xịt, hoang tàn.

Bạch Nhược Linh vẫn lo lắng về ác linh, cô thì thầm với Diệp Tinh Du: "Tớ thấy Chước Khánh Giang vấn đề."

"Vậy về báo chú Trương. Gã ẩn nấp lâu , lẽ tỉnh ?"

"Tớ chắc. Tớ nghĩ gã trốn cảnh sát. Trước khi chết, cảnh sát tuần tra nhiều lắm."

"Có thể... Về tìm chú Trương ngay thôi."

Loading...